Ôn Ninh dường như nghe thấy có người đang nói chuyện, tuy rằng cảm thấy điều này không thể xảy ra, nhưng vẫn thay dép rồi đi ra ngoài.
Bác sĩ định ngăn cô lại, nhưng Ôn Ninh lại liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Có phải anh đã lừa tôi chuyện gì rồi đúng không? Anh không sợ bị Diệp Uyển Tĩnh biết được sẽ gây rắc rối cho anh sao?”
Nghe thấy thế, bác sĩ không còn cách nào khác, chỉ có thể để Ôn Ninh đi ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Ôn Ninh đã nhìn thấy mười mấy người giúp việc đang vây quanh một chiếc tivi màn hình lớn, trên mặt tràn ngập sự hâm mộ và khao khát.
Trên màn hình là một hội trường vô cùng xa hoa tráng lệ, hàng ngàn loài hoa tươi được tạo hình trang nhã, lấy trắng và hồng phấn làm màu sắc chủ đạo, hệt một giấc mộng, dường như mỗi người phụ nữ trên thế giới này đều sẽ cảm động trước cảnh tượng trước mắt.
Ôn Ninh cứ đứng đó ngắm nhìn, nhưng lại không hề có tâm trạng muốn thưởng thức vẻ đẹp đó, một giả thuyết lóe lên trong đầu cô, cô đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói lan ra từ trong lồng ngực, ngay sau đó, một đôi nam nữ chậm rãi xuất trước ống quay, bước chân của bọn họ bước lên những cánh hoa được hoa hồng trải dài trên mặt đất, cả hai người ấy đều có khí chất cao quý thanh tao, không nhiễm khói bụi trần gian.
Đèn flash của những chiếc máy ảnh không ngừng lóe sáng, chiếu rọi hình ảnh của hai người, thật giống như một cặp thiên sứ hạ phàm, rực rỡ đến chói mắt.
Ôn Ninh cứ đứng nhìn, cảm thấy trước mắt mình dần trở nên mơ hồ, lúc này cô mới ý thức được, không biết bản thân đã rơi lệ từ lúc nào.
Không phải cô đã sớm biết rồi sao, loại chuyện như thế này… Mộ Yên Nhiên đã cảnh cáo cô từ sớm, nhưng cô chưa từng nghe lọt vào tai, cô cứ tưởng trong mắt Lục Tấn Uyên, cô là người đặc biệt nhất, nhưng mà nói cho cùng thì đó cũng chỉ là một câu chuyện khôi hài mà thôi.
Lúc này, dưới ánh mắt của hàng ngàn người hướng về sân khấu, Mộ Yên Nhiên đứng ngay bên cạnh của Lục Tấn Uyên, trai tài gái sắc, khung cảnh hài hòa như thế khiến cô cảm thấy chói mắt vô cùng, mà cô, chỉ có thể một mình đứng ở đây, một hòn đảo xa xôi cách đó hàng ngàn cây số, nhìn bọn họ từ từ bước đến ánh hào quang rực rỡ kia.
Ôn Ninh cong khóe môi, muốn cười tự giễu chính bản thân mình, chân cô đột nhiên không còn sức lực, cơ thể trở nên lảo đảo, bác sĩ đã đi ra từ trong phòng thấy cô như thế liền bước vội đến đỡ cô, nhìn thấy nụ cười trên khóe môi cô, trong lòng bỗng dưng lại cảm thấy hoảng hốt.
“Cô Ôn..”
“Là ai đã bảo bọn họ mở tivi chiếu video vậy?”
Ôn Ninh chớp mắt, che giấu đôi mắt đang thẩm lệ của mình, cô không muốn bị người ta nhìn thấy bất cứ một bộ dạng yếu đuối nào của mình.
Cố ý cho cô nhìn thấy một màn hạnh phúc của hai người kia ở đây, chắc chắn là muốn cô phải lộ ra dáng vẻ xấu xí và đau khổ của mình…
Cô không hề muốn như thế, bọn họ dựa vào cái gì mà nghĩ là có thể khống chế được cảm xúc của cô chứ?
“Điều này..”
Bác sĩ ngập ngừng, loại chuyện như thế này, đương nhiên là do một tay của Diệp Uyển Tĩnh sắp xếp.
Nếu như Ôn Ninh có hỏi, anh chỉ có thể trả lời, mọi thứ đều làm theo ý của Lục Tấn Uyên, như thế thì hai người họ mới có thể cắt đứt triệt để.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trùng Sinh Để Gặp Người
2.
Ảo Ảnh Chợt Lóe
3.
Gương Vỡ Khó Lành
4.
Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em
=====================================
Diệp Uyển Tĩnh vẫn chưa điên cuồng tới mức muốn giết người, cho nên bà ta chỉ định dùng chút thủ đoạn như thế này để khiến cho hai người không bao giờ có thể tái hợp lại với nhau lần nữa.
Có lẽ, đây là cách nhanh gọn nhất để khiến cho Ôn Ninh buông tay, tuy bác sĩ không hề tình nguyện, nhưng vẫn làm mọi việc theo như sắp xếp ban đầu, nói ra từng câu từng chữ: “Là cậu chủ, cậu chủ để chúng tôi chiếu đoạn phim này cho cô xem.”
“…” Ý cười trên khóe môi Ôn Ninh càng thêm sâu, cô cười đến mức bản thân đã phát ra những âm thanh nghẹn ngào từ lúc nào không hay, mấy người giúp việc còn đang chăm chú vào màn hình thấy thế liền vội vàng tránh ra, sợ là nếu có chuyện gì xảy ra thì bọn họ lại phải gánh lấy trách nhiệm.
“Cô Ôn, cô hãy bình tĩnh lại một chút.”
Bác sĩ nhìn thấy Ôn Ninh như vậy, không những không có cảm giác thoải mái mà ngược lại còn cảm thấy sợ hãi.
“Tôi rất bình tĩnh, tôi không thể bình tĩnh hơn được nữa.”
Đôi mắt của Ôn Ninh bị lấp đầy bởi lửa hận, tuyệt vọng, đau khổ thậm chí nỗi oán hận đó đã xông thẳng lên đại não và cả trái tim của cô.
Anh thật sự ác độc, lại có thể nghĩ ra cách thức tàn nhẫn như thế để chế nhạo cô, là vì anh cảm thấy ngày tháng trước đây khi ở bên cạnh cô đã vấy bẩn đi sự cao quý và tự tôn của mình cho nên mới cố ý dùng thủ đoạn như thế để bóp nát trái tim cô hay sao?
Nếu thế thì, anh đã thành công rồi.
Bây giờ trong đầu của Ôn Ninh không còn có bất cứ suy nghĩ nào khác ngoại trừ sự phẫn hận đối với hai người kia.
“Tôi muốn được ở một mình một lát.” Ôn Ninh chậm rãi bước vào trong phòng, vốn dĩ bác sĩ không thể để cho cô ở một mình.
Nhưng bây giờ trạng thái tinh thần của Ôn Ninh rất không ổn định nên anh ta chỉ có thể thỏa hiệp với cô: “Có chuyện gì xin hãy gọi tôi.”
Ôn Ninh phất tay, cô ngồi ở trên giường, chỉ cần vừa mới khép mắt lại thì hình ảnh hạnh phúc của hai người kia lại hiện ra trong đầu cô, bám chặt lấy cô không buông.
Nghĩ cũng phải, Diệp Uyển Tĩnh và ông cụ Lục đương nhiên sẽ vô cùng hài lòng với một cô con dâu như Mộ Yên Nhiên, vừa nãy cô nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ tràn ngập sự tự hào, vui mừng, cùng với sự tán thưởng, đó là những biểu cảm mà Ôn Ninh chưa từng nhìn thấy khi họ đối diện với cô.
Cô mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy sự chán ghét, ghét bỏ và khinh thường trên khuôn mặt của những người trong gia tộc họ Lục.
Vừa nghĩ đến đây, cô còn thật sự cảm thấy da mặt của mình đúng là quá dày, người nhà họ Lục đã ám chỉ sự chán ghét rõ ràng như thế rồi, cô lại còn không biết xấu hổ mà kiên trì lại bên cạnh Lục Tấn Uyên.
Cô thật sự là đê tiện vô cùng, hôm nay gặp phải kết cục như thế này cũng đều là do cô tự gieo gió gặt bão.
Tay của Ôn Ninh gắt gao nằm chặt lấy ga giường bên dưới cơ thể mình, cô vừa oán hận nhà họ Lục, lại vừa oán hận bản thân mình.
Cơ thể của Ôn Ninh phát run, tuy trong phòng vẫn đang mở điều hòa, nhiệt độ vẫn luôn ấm áp nhưng cô lại không ngừng run rẩy, bộ dạng vô cùng chật vật, toàn thân như thể vừa mới được vớt ra từ bể nước lạnh.
Nhưng trên mặt cô vẫn luôn gượng cười, thì ra cô không thể khóc được nữa, cô chớp.
nhẹ đôi mắt của mình, nước mắt không còn rơi xuống.
Rõ ràng trong phòng chỉ có một mình cô, cô có thể thoải mái mà khóc thét lên, nhưng cô lại chỉ muốn cười, cứ cười mãi, cười mãi, rồi bỗng dưng, cô ho lên vài tiếng Chẳng qua cũng chỉ là trả lại thứ không thuộc về mình thôi mà, cô không để tâm, có cái gì mà phải để tâm đâu chứ.
Ôn Ninh hít thở sâu vài hơi, đúng lúc này, bụng cô đột nhiên đau nhói, cơn đau đó thậm chí còn đau đớn hơn cả cơn đau cô bị người ta đánh đập tàn nhẫn khi ở trong tù gấp ngàn lần.
Trong nháy mắt, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, cô từ từ để cho bản thân nằm ổn định lại trên giường, một tay nắm chặt chiếc chăn, muốn lên tiếng gọi người đến nhưng lại phát hiện bản thân không còn sức để thốt ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Đau quá đi mất..
Ôn Ninh nắm chặt chiếc chăn, móng tay.
bấu chặt lấy, cô gần như đã mất đi ý thức.
Lẽ nào… bé con muốn chào đời rồi sao?
Khuôn mặt trắng bệch của Ôn Ninh ướt đẫm mồ hôi, mái tóc cũng trở nên ẩm ướt, dính sát vào da đầu của cô, cả người cô như vừa mới được vớt ra từ trong bể nước.
“Đau, đau quá…”
Không được rồi, cô phải gọi người vào đây.
Tuy rằng cô không hề tin tưởng, cũng.
không tình nguyện cầu xin sự trợ giúp của những người nhà họ Lục, nhưng lúc này, Ôn Ninh không còn sự lựa chọn nào khác, cô hơi động đậy cơ thể mình một chút, cố gắng đưa bụng về phía trước: “Người đâu?”
Lúc này, cô mới phát hiện có một người ở bên cạnh mình quan trọng biết đến nhường nào, bởi vì đau đớn nên giọng nói của Ôn Ninh cũng trở nên nghẹn ngào, gọi đến mấy lần nhưng dường như không hề có ai nghe thấy.
Bình thường lúc bản thân cô có một chút không gian riêng thì những người kia không bao giờ để cho cô yên, bây giờ lúc cô cần sự trợ giúp của bọn họ thì lại chẳng thể tìm thấy được người nào.
Ôn Ninh căn chặt răng, dùng chút sức lực còn sót lại của bản thân hất những thứ ở trên bàn xuống đất..