Bạch Linh Ngọc biết phụ nữ sau khi sinh con xong sẽ rất yếu ớt, vì vậy cứ lưu luyến mãi mới chịu để Ôn Ninh đi nghỉ ngơi trước, Hạ An Bình đành phải đẩy cô đi ra ngoài.
“Sự việc là như thế này..”
Hạ An Bình nói ra điều kiện giao dịch giữa mình và nhà họ Lục, chuyện báo tử cho Ôn Ninh sau này, Bạch Linh Ngọc cũng là người vô cùng quan trọng.
Tuyệt đối không thể để lộ ra với bất kì ai, nếu không thì Ôn Ninh có thể sẽ lại gặp phải nguy hiểm.
“Tôi đã biết rồi, việc này tôi nhất định sẽ phối hợp tốt.”
Điều Hạ An Bình không ngờ được là Bạch Linh Ngọc lại đồng ý với anh nhanh không chớp mắt, cứ như việc để bà ấy buông bỏ mọi thứ để phối hợp diễn kịch với bọn họ hoàn toàn không phải việc gì to tát.
“Vì con gái của tôi việc gì tôi cũng có thể làm được, hơn nữa… tôi sẽ không bao giờ để người nhà họ Lục tổn thương con gái tôi nữa, dù một đầu ngón tay thôi cũng không được.”
Trong đôi mắt bà thoáng hiện lên ánh nhìn thù hận, Bạch Linh Ngọc nắm chặt tay vịn của xe lăn, mu bàn tay nổi lên đầy gân xanh.
“Việc này cứ quyết định như thế đi, tương lai tôi sẽ cùng mọi người sống ở nước ngoài, mọi người có thể yên tâm rồi.”
Nghe Hạ An Bình nói, Bạch Linh Ngọc nhịn không được mà quan sát thật kĩ người đàn ông trước mặt này.
Mặc dù Hạ An Bình vì phải bôn ba khắp nơi mà cả người lộ ra vẻ mệt mỏi, cằm cũng lún phún râu, nhưng khi thấy ánh mắt cùng với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi của anh, người ta vẫn có cảm giác như anh là một chỗ dựa vô cùng vững chắc, Bạch Linh Ngọc liền biết chắc anh không phải là loại người tầm thường gì.
Người đàn ông này chắc chắn là “long phượng trong loài người”.
Anh ta vì sao lại giúp bà, giúp con gái bà cơ chứ?
“Cậu… cậu thích Ôn Ninh nhà tôi sao?” Dù gì Bạch Linh Ngọc cũng đã sống mấy chục năm rồi, những sự việc thế này chỉ cần nghĩ một chút là biết rõ ngay, một người đàn ông vì một người phụ nữ mà lo lắng chu toàn, không phải là thích cô ta thì có thể vì cái gì nữa cơ chứ?
Càng huống chi, vừa rồi bà cũng chú ý tới ánh mắt Hạ An Bình nhìn Ôn Ninh, tình cảm là thứ không thể nào che giấu được.
“Cháu…”
Hạ An Bình đột ngột bị hỏi một câu như thế nên cũng hơi luống cuống tay chân, nhưng Bạch Linh Ngọc dường như đang rất nghiêm túc, thế nên anh gật đầu, nói: “Không sai.”
“Thế sao? Nhưng tôi cảnh cáo cậu, muốn yêu đương với con gái tôi thì trước tiên phải qua được cửa của tôi đã.
Người tôi đã nhìn không vừa mắt thì thôi khỏi cần nghĩ nhiều làm gì.
Mặc dù cậu là ân nhân cứu mạng của con bé, nhưng tôi cũng sẽ không vì thế mà giao con bé cho cậu đâu.”
Khi Bạch Linh Ngọc nói, bộ dáng giống cọp mẹ đang bảo vệ cọp con như đúc.
Con gái bà đã phải chịu đựng quá nhiều cực khổ rồi, bà sẽ không để cho bất cứ người đàn ông nào có cơ hội tổn thương con bé thêm nữa.
“Cháu biết rồi, bác gái, cháu cũng sẽ không vội vàng đâu.
Còn về việc bác có vừa ý cháu hay không về sau tự khắc sẽ có câu trả lời.”
Hạ An Bình nghe những lời như thế nhưng không tức giận chút nào, cũng không hề luống cuống, cười cười nói: “Người nhà họ Lục có thể điều tra được tất cả những nơi bác có thể ở, vì vậy mà tạm thời bác không thể đoàn tụ cùng Ôn Ninh được.”
“Tôi biết rồi.”
Bạch Linh Ngọc gật đầu, mặc dù không nỡ rời xa con gái nhưng bà biết rõ, bà còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Ở nhà họ Lục.
Lục Tấn Uyên cả một đêm không ngủ, anh hoàn toàn không có cách nào ngủ được.
Sáng hôm sau, anh mang bộ mặt u ám đi tìm Diệp Uyển Tĩnh, lễ đính hôn cũng đã kết thúc rồi, bà ấy cũng phải nói cho anh biết Ôn Ninh đang ở đâu.
Khi Lục Tấn Uyên gọi điện thoại tới thì Diệp Uyển Tĩnh đang dỗ đứa bé, cũng không biết tại sao mà đứa bé Lục An Bảo này hoàn toàn không thân thiết với bà, bà vừa bế một cái liền khóc lóc ầm ĩ, dường như bé biết được từ lúc bắt đầu bà đã không thích bé vậy.
Chỉ điểm đó thôi cũng đã làm cho bà cảm thấy rất đau đầu.
“Tấn Uyên?”
Khi Diệp Uyển Tĩnh bắt máy, Lục Tấn Uyên nghe được đầu bên kia là từng hồi tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.
Tim Lục Tấn Uyên như bị ai bóp chặt, trẻ con, trẻ con ở đâu ra chứ?
Trừ khi là…
Con của anh và Ôn Ninh đã ra đời rồi? “Ôn Ninh sinh rồi sao? Đó là con của con đúng không?”
Lục Tấn Uyên không thể tin được, anh không biết là mình nên vui vẻ hay nên như thế nào nữa.
Lúc này đây anh chỉ càm thấy vô cùng mơ hồ.
“Đúng vậy, con của con ra đời rồi.”
Diệp Uyển Tĩnh cố ý cường điệu lên, đứa bé là con của Lục Tấn Uyên, không có bất kì quan hệ nào với Ôn Ninh.
Trong mắt bà chính là như thế.
“Ôn Ninh đâu? Cô ấy có khỏe không?” Lục Tấn Uyên không thèm để ý những thứ đó, anh chỉ muốn biết rốt cuộc Ôn Ninh đang ở đâu, sau khi sinh con xong cô ấy nhất định là rất đau, sao anh lại có thể không ở bên cạnh cô cơ chứ.
“Ôn Ninh… cô ta đã chết rồi.”
Thấy câu đầu tiên của Lục Tấn Uyên không phải hỏi tình hình của đứa nhỏ mà ngược lại lại đi quan tâm đến người phụ nữ Ôn Ninh đó, Diệp Uyển Tĩnh nhíu mày thật chặt, trong mắt bỗng lướt qua một ánh nhìn không vui, không hề do dự mà thốt ra những lời vô cùng tàn nhẫn.
Cứ như vậy đi, để Lục Tấn Uyên tuyệt vọng luôn đi cũng được, tránh cho sau này lại xảy ra biến cố gì đó thì càng phiền phức thêm.
“Chết rồi…?”
Cơ thể Lục Tấn Uyên lảo đảo, giống như không dám tin mình mới nghe được điều gì.
Đang đùa giỡn anh có đúng không? Ôn Ninh sao có thể chết chứ?
“Mẹ nói dối! Ôn Ninh rốt cuộc là đang ở đâu? Để con đi tìm cô ấy!”
“Mẹ đã nói rồi, nó thật sự đã chết rồi, lẽ nào lời của mẹ ruột mà con cũng không tin sao?”
“Mẹ cảm thấy con nên tin thế nào đây?”
Lục Tấn Uyên đập nát điện thoại, thanh âm của Diệp Uyển Tĩnh như ma chú đòi mạng mà văng vẳng bên bên tai anh.
Ôn Ninh chết rồi, chết rồi Sao có thể chứ?
Lần trước gặp nhau cô ấy vẫn còn khỏe mạnh, trong bụng là đứa con của họ, còn nói chuyện cùng anh, cãi nhau cùng anh cơ mà.
Chắc chắn là mẹ đang gạt anh Chắc chắn là như thế.
Sau khi đập nát tất cả mọi đồ vật trong phòng, anh chạy vụt ra khỏi phòng với đôi mắt đỏ âu.
Anh muốn tự mình đi điều tra, anh không tin Ôn Ninh thật sự đã chết.
Cô ấy nhất định còn sống, nhất định còn đang sống rất khỏe mạnh!
Lục Tấn Uyên lập tức điều động tất cả những người có thể điều động đi tìm kiếm Ôn Ninh.
Không lâu sau đã tra ra được nơi Ôn Ninh bị giam.
Đó là một hòn đảo không người nằm phía bên kia đại dương.
Lục Tấn Uyên ngay lập tức lên máy bay đến đó, nơi đó sớm đã không còn ai nữa rồi.
Trước khi rời đi đã có người thu dọn sạch sẽ mọi vết tích.
Giống như từ trước tới giờ chưa từng có một người phụ nữ đáng thương ở đây, cũng giống như ở đây chưa bao giờ xảy ra bất cứ việc gì không thể đem ra ngoài sáng vậy.
“Ôn Ninh, em ở đâu?”
Lục Tấn Uyên giống như là đã đánh mất lý trí, đạp mở một phòng rồi lại một phòng, nhưng hoàn toàn không tìm thấy gì cả.
Tất cả các phòng đều trống không, chỉ có duy nhất một phòng, trên vách tường có một ít vết máu vẫn chưa được chùi sạch.
Vết máu đỏ tươi đó bây giờ đã khô rồi, vết máu màu đỏ sậm trên tường như muốn đâm mù đôi mắt Lục Tấn Uyên.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Người đâu?
Người trong phòng này đâu rồi?”
Lục Tấn Uyên nhìn những vệt máu đó, nó giống như đang tái hiện lại những hình ảnh trong ác mộng của anh, anh giống như tận mắt nhìn thấy hình ảnh Ôn Ninh nằm trong vũng máu kêu la thảm thiết, đau đớn mà sinh ra con của họ.
Đau đớn như thế, bơ vơ như thế.
Tình cảnh đó làm anh gần như muốn điên lên.
“Sếp, tất cả mọi người đều đã rời đi rồi.”
An Minh đứng phía sau Lục Tấn Uyên nhìn thấy tình cảnh đó cũng phát hoảng, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì hiện giờ không thể biết được, nhưng mà…
Có thể đoán chắc rằng Ôn Ninh đã phải chịu không ít đau khổ!
“Ngay lập tức cho người đi tìm, những người đã từng có mặt ở đây một người cũng không được thiếu, tôi phải nhìn thấy bọn họ!”
Tay Lục Tấn Uyên vuốt ve từng vệt máu đó, ngay sau đó lập tức hung ác mà đấm mạnh lên, anh đến muộn mất rồi!.