Bạch Linh Ngọc tức giận tới nỗi suýt ngã từ trên xe lăn xuống đất, đào mộ sao, rốt cục Lục Tấn Uyên đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Chẳng lẽ muốn một người “đã chết” còn không được sống yên ổn ở thế giới bên kia hay sao?
Nhưng với tình hình của bà bây giờ, bà không ngăn cản được người đàn ông kia nên ngay lập tức bà lấy điện thoại ra và gọi cho An Minh.
Bà không muốn liên lạc với bất kì ai trong nhà họ Lục.
Nhưng cũng không thể đứng nhìn Lục Tấn Uyên làm loạn ở đây được.
“Alo! Cậu ta đang…”
An Minh nghe thấy giọng của Bạch Linh Ngọc thì đã linh cảm được đang có chuyện không hay.
An Minh hiểu rõ cái chết của Ôn Ninh ảnh hưởng rất lớn đến Lục Tấn Uyên nhưng anh không thể ngờ là có thể nghiêm trọng tới mức này.
Thật sự một người đàn ông lạnh lẽo, ít cảm xúc như Lục Tấn Uyên lại làm ra chuyện đó sao?
Nếu như chuyện này bị lan truyền rộng ra ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của anh.
Suy cho cùng thì làm như vậy là đi ngược lại với những luân lý và giá trị đạo đức.
“Tôi đến đó ngay.”
An Minh không dám chần chừ lưỡng lự, anh hỏi được địa chỉ xong thì lập tức đi ngay.
Khi An Minh tới nơi, Lục Tấn Uyên đã sắp đào xong hộp tro cốt.
An Minh không quan tâm được đến việc Lục Tấn Uyên là cấp trên của anh nữa mà lập tức chạy tới ngăn cản anh.
“Sếp, anh dừng tay lại đi… Anh đừng quấy rầy cô ấy nữa.
Anh đừng quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.”
Nghĩ tới người phụ nữ ấy đã từng cùng anh sớm tối bên nhau nay chỉ còn lại là một nắm tro tàn, cô đơn nằm đó một mình, An Minh không khỏi cảm thấy xót xa trong Nhu việc quan trọng nhất bây giờ là anh phải ngăn cản hành động điên rồ này của Lục Tấn Uyên lại.
Nét mặt người đàn ông đanh lại lạnh lùng và dừng lại không cử động: “Làm sao cô ấy có thể yên nghỉ ở đây được? Tôi phải đưa cô ấy trở về, cậu có hiểu câu “Lá rụng về cội” không?”
Trán An Minh lấm tấm mồ hôi, một khi Lục Tấn Uyên đã quyết muốn làm gì thì không ai có thể khuyên được anh: “Tự ý đào mộ người khác là phạm pháp đấy sếp!”
“Ôn Ninh là vợ của tôi, là mẹ của con tôi, chẳng lẽ tôi lấy tro cốt của cô ấy đem về là phạm pháp sao?”
“Nhưng… Bây giờ vợ sắp cưới của anh là cô Mộ.”
“Vợ sắp cưới…”
Lục Tấn Uyên cười nhạt, lúc đầu anh đồng ý đính hôn với Mộ Yên Nhiên chỉ vì anh muốn bảo vệ cho Ôn Ninh được an toàn.
Đến bây giờ người phụ nữ ấy cũng chết rồi, anh không cần phải làm theo cái ước định đã không còn chút giá trị nào kia nữa.
“Tôi và người phụ nữ đó không có quan hệ gì với nhau hết.
Tôi muốn đưa cô ấy về.”
Sắc mặt An Minh dần chuyển sang trắng bệch nhưng anh vẫn chưa biết phải xử lý tình huống này thế nào.
Chỉ một lát sau, những nỗ lực của Lục Tấn Uyên đã được đền đáp, lọ tro cốt đã hiện ra trước mắt anh.
Đó chỉ là một chiếc hộp đựng tro cốt hết sức bình thường nhưng Lục Tấn Uyên nhìn nó như nhìn một thứ báu vật quý giá nhất trên đời này.
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng cẩn thận nâng chiếc hộp lên.
Vừa sờ lên lớp ngoài lạnh lẽo và trơn bóng của chiếc hộp, ánh mắt lạnh lùng ban nãy của Lục Tấn Uyên trở lại ấm áp trong giây lát.
Cô đã trở về rồi và giờ cô đang nằm yên tĩnh trong lòng anh.
Những người ở đó đều nhìn thấy vẻ mặt của anh, họ im lặng không nói nên lời.
Đặc biệt là Bạch Linh Ngọc, nhìn thấy cảnh tượng này bà suýt chút nữa thì ngất xỉu, bà vừa khóc vừa đẩy xe lăn tới: “Lục Tấn Uyên, cậu đừng diễn kịch nữa.
Bây giờ cậu giả vờ nặng tình nặng nghĩa thì có ích gì, những lúc nó khó khăn, khổ sở thì cậu ở đâu? Cậu nghĩ cậu làm như vậy thì tốt cho nó à? Cậu bỏ nó xuống ngay!
Bạch Linh giữ chặt lấy cánh tay của Lục Tấn Uyên, móng tay bà ghim chặt vào da thịt anh tới mức tay anh rỉ máu.
Hành động điên cuồng, không còn lương tâm của người đàn ông này làm cho bà sắp không chịu được mà sụp đổ.
Đây rốt cuộc là thứ nghiệt duyên gì? Lẽ nào ngay cả khi Ôn Ninh chết đi rồi, Lục Tấn Uyên lúc nào cũng muốn nhìn thấy nó bên cạnh, để hai đứa gắn chặt với nhau suốt đời suốt kiếp như thế hay sao?
“An Minh, đưa bác ấy về đi.”
Lục Tấn Uyên dường như không cảm thấy sự đau đớn trên thân xác, anh chỉ cần ôm được hộp đựng tro cốt trong tay thôi là anh đã thấy mãn nguyện rồi, anh chỉ sợ người khác đụng vào nó hoặc hộp tro cốt xảy ra chuyện gì.
An Minh cũng không làm được gì hơn, kéo Bạch Linh Ngọc đang rất kích động ra: “Xin lỗi vì cháu cũng không làm được gì hơn, để cháu đưa bác về.”
“Thật là khốn nạn mà, sao cậu có thể…”
Mặc dù biết rằng hộp tro cốt đó không phải là con gái của bà, nhưng trong lòng Bạch Linh Ngọc vẫn cảm thấy lo lắng.
Lục Tấn Uyên điên cuồng như thế, nói không chừng sẽ tìm thấy Ôn Ninh, đến lúc đó bà biết làm thế nào mới có thể bảo vệ được Ôn Ninh đây, không lẽ lại phải chịu tổn thương một lần nữa?
Lục Tấn Uyên về nước ngay trong đêm.
Anh đã làm xong việc anh muốn làm nên anh cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa, về sau anh sẽ không tới đất nước này một lần nào nữa.
Nơi đây đã cướp đi người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh.
Lục Tấn Uyên không trở về nhà họ
Lục.
Bây giờ anh chỉ muốn được yên tĩnh một mình nên anh đi tới căn chung cư mà Ôn Ninh đã từng thuê trước đây.
Căn chung cư nhỏ và vì lâu rồi không có người tới đây nên đồ đạc trong nhà đã bám một lớp bụi mỏng.
Lục Tấn Uyên không e ngại gì mà bước vào bên trong.
Anh cẩn thận bỏ chiếc hộp trong tay xuống rồi nằm thừ người ra trên sofa.
Bây giờ anh không muốn nghĩ tới bất cứ thứ gì, cũng không muốn rơi nước mắt.
Chỉ là trong lồng ngực anh hiện giờ đang rất trống rỗng, dường như đã mất đi một thứ gì đó.
“Ôn Ninh… Em chết thật rồi sao… Không phải em còn hận anh sao?”
Lục Tấn Uyên nằm co quắp trên sofa: “Nếu em đã hận anh như thế thì em hãy vào giấc mơ của anh đi, tìm anh mà trả thù…”
Lục Tấn Uyên tự nói thầm với mình, qua một lúc ý thức anh đã dần mơ hồ.
Mấy ngày hôm nay anh di chuyển khắp nơi lao lực mệt mỏi, không ăn uống được.
Anh gần như đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Không biết sau đó bao lâu, khi sắc trời dần dần chuyển đen thì Lục Tấn Uyên mới thức dậy.
Giữa không gian tăm tối ấy, người đàn ông kia cất lên âm thanh tuyệt vọng: “Đến cả trong giấc mơ của anh em cũng không muốn vào nữa sao?”
Lục Tấn Uyên đứng dậy, cầm hộp tro cốt kia lên.
Từ trước đến nay anh không hề tin vào những chuyện ma quỷ thần linh, nhưng giây phút này anh thật sự hi vọng Ôn Ninh có thể đến trong giấc mơ anh.
Ít nhất để anh biết được cô đã từng tồn tại trong thế giới của anh, chứ không phải chỉ là một giấc mơ để anh tỉnh lại rồi thì không còn gì cả.
Lúc anh đang ôm chặt lọ tro cốt thì điện thoại của anh vang lên.
Là Mộ Yên Nhiên gọi điện thoại tới.
Hai người đã đính hôn được hơn nửa tháng rồi.
Có một lần Mộ Yên Nhiên đi tìm anh nhưng anh lại coi cô như không tồn tại, ngoại trừ lần đó ra, Mộ Yên Nhiên chưa gặp lại Lục Tấn Uyên lần nào nữa.
Mặc dù Lục Tấn Uyên nói ra nước ngoài xử lý công việc nhưng Mộ Yên Nhiên biết mọi chuyện không đơn giản như thế.
“Tấn Uyên, em biết anh về nước rồi, bây giờ anh đang ở đâu?”
Nghe thấy giọng nói dè dặt ở đầu dây bên kia Lục Tấn Uyên lập tức cười nhạt: “Tôi ở đâu thì liên quan gì tới cô?”
“Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng sắp cưới mà”
“Thế thì hủy hôn đi.”
Vẻ lạnh lùng toát lên trong ánh mắt của Lục Tấn Uyên, đã không còn việc gì có thể dùng để uy hiếp anh nữa thì anh cần gì phải giữ lại một người phụ nữ mình không yêu ở bên cạnh nữa.
“Anh… Anh nói linh tinh cái gì vậy?”
Mộ Yên Nhiên sợ hết hồn, hai người họ đã đính hôn với nhau rồi, cả thế giới đều biết rõ mối quan hệ của hai người họ, sao anh có thể…?
“Tôi không nói linh tinh, Mộ Yên Nhiên, tôi từ hôn với cô, người tôi muốn lấy không phải là cô”.