“Không phải em, vậy còn có thể là ai? Lẽ nào là Ôn Ninh? Không phải cô ta đã.
.
”
Tâm trạng của Mộ Yên Nhiên nhất thời rối loạn, vô tình thốt ra lời mà Diệp Uyển Tĩnh đã nói với cô ta.
Sắc mặt của Lục Tấn Uyên càng trở nên lạnh lùng: “Cô cũng biết rồi?”
Vậy là, toàn thiên hạ đều biết chuyện của Ôn Ninh, chỉ có mỗi một mình anh là không hề hay biết gì sao?
“Em.
”
Mộ Yên Nhiên đương nhiên cũng biết, mấy ngày vừa qua, cô ta không gặp được Lục Tấn Uyên, không thể không có cảm xúc gì được.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy, có lẽ Lục Tấn Uyên đã đi tìm người đàn bà kia.
Mà Diệp Uyển Tĩnh vì muốn khiến cho cô ta an tâm nên mới nói ra chuyện Ôn Ninh đã chết, cô đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi.
Một người đã chết tất nhiên sẽ không thể uy hiếp gì đến cô ta được, cho nên Mộ Yên Nhiên mới cảm thấy yên tâm hơn, cô ta tin rằng chỉ cần mình cho Lục Tấn Uyên thêm chút thời gian, chắc chắn anh sẽ quên đi người đàn bà kia.
Nhưng, cô ta lại không ngờ rằng anh lại xem trọng việc này đến mức đó.
Mộ Yên Nhiên hơi sởn tóc gáy, cô ta vẫn luôn cho rằng, Lục Tấn Uyên đã thay đổi, anh không còn giống như lúc trước nữa.
“Tấn Uyên, anh đang ở đâu, em sẽ đến đón anh, có được không? Anh như thế này khiến em thật sự lo lắng.
”
Lục Tấn Uyên cười lạnh, không nói câu nào: “Nếu như là đến đón tôi về để giải trừ hôn ước, vậy thì cứ đến đi, nếu không phải thì thôi, tôi không muốn nhìn thấy cô.
”
Nói xong, đường dây điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.
Mộ Yên Nhiên tức giận đến nghiến răng, lúc này chỉ bởi vì hai người bọn họ chưa từng xuất hiện trong cùng một khung hình nên đã có không có ít người nghi ngờ về cuộc hôn nhân của cô ta, có một vài tờ báo lá cải bởi vì muốn thu hút sự chú ý của người đọc còn bịa đặt ra tin đồn hai người đang bất hòa.
Nếu như không thể thuyết phục được Lục Tấn Uyên đến dự các buổi sự kiện với cô ta thì chắc chắn những tin đồn kia lại càng trở nên khó nghe hơn.
Cô ta lấy Lục Tấn Uyên cũng không phải để cho bản thân trở thành trò cười cho người khác bàn luận.
Mộ Yên Nhiên càng nghĩ lại càng cảm thấy không vui, gọi điện cho Bạch Tân Vũ: “Tân Vũ, giúp em điều tra xem thử hiện tại Tấn Uyên đang ở đâu có được không? Anh ấy về nước rồi!”
“Cái gì? Về nước rồi lại không chịu về nhà sao?”
Sau khi Mộ Yên Nhiên kết hôn, Bạch Tân Vũ cũng lặng lẽ rời xa cô ta, dù sao thì anh ta cũng có tâm tư tình cảm nam nữ với cô ta, anh ta không thể có suy nghĩ gì không hay với người phụ nữ của anh em chí cốt của mình được.
Nhưng lời nói của Mộ Yên Nhiên lại một lần nữa khiến cho trái tim của anh ta không thể bình tĩnh được.
Có lẽ, để cho hai người bọn họ đính hôn không phải là sự lựa chọn tốt, ít nhất, Mộ Yên Nhiên không hề cảm thấy hạnh phúc.
“Yên Nhiên, Tấn Uyên vẫn còn dây dưa không rõ với người phụ nữ Ôn Ninh kia sao?”
“Ôn Ninh đã chết rồi!” Mộ Yên Nhiên vừa nghĩ đến cái người phụ nữ kia đã chết rồi mà còn có thể làm cho cô ta rối não như thế liền căm hận đến nghiến lợi.
“Cái gì?”
Bạch Tân Vũ nghe thấy tin tức này cũng ngây ngốc một lúc lâu, Ôn Ninh đã chết rồi sao?
Tuy anh ta không hề có thiện cảm với người phụ nữ kia nhưng một người còn trẻ như thế mà lại đột nhiên biến mất, điều này thật sự khiến cho Bạch Tân Vũ cảm thấy thổn thức một cách kỳ lạ.
“Em không tin là mình không bằng một người đã chết, em không tin, điều này là không thể…”
Mộ Yên Nhiên nắm chặt điện thoại, đáy mắt ẩn ẩn một sự ghen ghét đến điên cuồng.
Bạch Tân Vũ nghe thấy lời của cô ta, á khẩu không thể thốt lên lời.
Mộ Yên Nhiên đã từng là người con gái xinh đẹp thiện lương cao quý nhất trên thế gian này trong trái tim của anh ta, trong ấn tượng của anh ta, cô ta thật sự giống như một cô công chúa nhỏ vậy, ngây thơ mỹ lệ.
Nhưng những lời mà cô ta vừa mới thốt ra lại khiến cho những hình tượng kia hoàn toàn sụp đổ.
Có lẽ, vào lúc mà anh ta không hề hay biết, người con gái xinh đẹp thuần khiết kia đã thay đổi rồi.
Bạch Tân Vũ cảm thấy rối rắm vô cùng.
“Tân Vũ, anh giúp em đi… Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng em rất hạnh phúc, em không thể… không thể để cho người khác nhìn thấy em khổ sở được, chắc chắn bọn họ sẽ cười nhạo em mất.
”
“Yên Nhiên, lẽ nào người khác nhìn em như thế nào, hạnh phúc nửa đời còn lại của em ra sao còn quan trọng hơn tính mạng của một con người sao?”
“Anh không muốn giúp em?”
Mộ Yên Nhiên nhạy bén nghe ra được sự từ chối trong lời nói của Bạch Tân Vũ, nước mắt của cô ta lập tức rơi xuống, mang theo giọng điệu nức nở nói: “Cầu xin anh đấy, đây là con đường mà em đã chọn, bây giờ em không thể quay đầu lại được nữa rồi, nếu anh không giúp em thì em không còn con đường nào khác nữa.
”
Bạch Tân Vũ thầm thở dài một tiếng trong lòng, cuối cùng, anh ta cũng thỏa hiệp, sau khi gửi địa chỉ cho cô ta thì đi đến bên cạnh cửa sổ, châm một điểu thuốc.
Có lẽ, tất cả mọi người đều sẽ thay đổi, anh ta cũng nên thay đổi thôi, sẽ không làm chỗ dựa cho Mộ Yên Nhiên, không đi theo cô ta như một cái bóng nữa…
Sau khi Mộ Yên Nhiên có được địa chỉ của Lục Tấn Uyên thì lập tức lái xe đến chỗ đó, sau khi nhìn thấy hoàn cảnh ở nơi đó, đôi lông mày tinh xảo của cô ta cau lại, bày ra một vẻ mặt ghét bỏ.
Đây là nhà trọ mà lúc trước Ôn Ninh thuê ở, bởi vì tiết kiệm tiền thuê nhà nên vị trí của nơi này tất nhiên cũng chẳng cao cấp gì cho cam, xung quanh đều vô cùng bình dân, thậm chí còn có mấy ngôi nhà dân cũ nát, mà Mộ Yên Nhiên từ bé đến lớn đều chưa từng được tiếp xúc với những thứ tầm thường như thế, tất nhiên là sẽ sinh ra phản cảm.
Làm sao mà Lục Tấn Uyên có thể chịu đựng được cuộc sống ồn ào phức tạp của nơi này được chứ?
Mộ Yên Nhiên đi từng bước, cẩn thận như sợ những bùn cát trên đất kia sẽ làm bẩn chiếc váy đắt tiền của mình, khó khăn lắm mới đến đến được nơi mà Lục Tấn Uyên đang ở, nhẹ nhàng gõ cửa.
Lục Tấn Uyên vốn còn đang ngây người ở trong nhà, vừa mới nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng mình đang bị hoang tưởng, nhưng sau khi nghe thấy lần nữa thì vội vàng đi qua.
Trong lòng, một ý niệm vô cùng hoang đường hiện lên, có lẽ nào.
.
Có lẽ nào là Ôn Ninh đã quay về.
.
Rõ ràng anh biết loại suy nghĩ này rất hoang đường, nhưng vẫn muốn tin tưởng vào nó, Lục Tấn Uyên kéo cửa ra, nhìn thấy người bên ngoài là Mộ Yên Nhiên, sắc mặt lập tức từ chờ mong, biến thành lạnh lùng.
“Cô đến đây làm gì? Nghĩ kĩ rồi, muốn thoái hôn sao?”
Mộ Yên Nhiên tất nhiên là không nghĩ đến chuyện thoái hôn, hôm nay cho dù có như thế nào, cô ta cũng phải lôi Lục Tấn Uyên về cho bằng được.
Cô ta không thể cứ đề cho anh làm loạn ở bên ngoài như thế được.
“Tấn Uyên, chúng ta về nhà đi.
.
”
Nhà?
Lục Tấn Uyên đột nhiên cảm thấy rất nực cười, trước đây anh vẫn luôn nghĩ nhà họ Lục chính là nhà của anh, nhưng bây giờ nghĩ lại thì anh chỉ thấy những người nhà đó của anh rất lạnh lùng và xa lạ, lại có thể nhẫn tâm sát hại một mạng người yếu đuối, trong suy nghĩ của anh giờ đây chỉ cảm thấy ngôi nhà kia thật đáng sợ.
Đó không phải là nhà của anh…
“Cút ra ngoài, đừng vấy bẩn nơi này!”
Đây là nhà của Ôn Ninh và anh, không thể để cho người ngoài xâm phạm, vấy bẩn hồi ức của bọn họ.
Mộ Yên Nhiên bị Lục Tân Uyên đẩy ra, lào đảo về sau vài bước rồi ngã xuống đất, cánh tay của cô ta co vào nền nhà, một cảm giác đau đớn truyền đến, khiến cho nước mắt của cô ta rơi xuống.
Chương 274 Sắc mặt của Mộ Yên Nhiên trở nên trắng bệch, cô ta còn muốn chơi piano, cánh tay quan trọng như mạng sống thứ hai của cô ta, sao Lục Tấn Uyên có thể…
Mộ Yên Nhiên nâng mắt, nhìn khuôn mặt hững hờ của Lục Tấn Uyên tựa như không hề cảm thấy có lỗi: “Tấn Uyên, anh không cảm thấy bản thân đã quá đáng lắm rồi sao? Anh làm như thế, cũng sẽ không…”
Mộ Yên Nhiên còn chưa kịp nói hết câu thì tầm mắt của cô ta đã rơi xuống một chiếc hũ sứ chuyên dùng để đựng tro cốt.
“Đó là cái gì?” Mộ Yên Nhiên nhất thời quên đi sự đau đớn, ngơ ngẩn nhìn thứ kia.
Sẽ không phải là cái thứ mà cô ta đang nghĩ đến đó chứ, Lục Tấn Uyên, sao có thể làm như thế chứ, anh điên rồi sao?
“Không liên quan đến cô.
”
Lục Tấn Uyên cau mày, duỗi tay ngăn không cho Mộ Yên Nhiên tiến vào bên m trong, Mộ Yên Nhiên lại tránh được, xông vào bên trong căn phòng, cô ta nhìn thấy trên chiếc hũ sứ đó có dán một tấm hình đen trắng của Ôn Ninh, hoảng sợ đến mức trợn tròn mắt.
.