Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, xua tay: “Không, tạm thời đừng kinh động đến cô ấy, anh đi xuống trước đi.
”
Hy vọng của Lục Tấn Uyên khó khăn lắm mới xuất hiện, nhưng anh không dám lập tức đi xác nhận nó, anh sợ, sợ rằng tất cả những chuyện này lại là do anh mong hão mà ra, sợ rằng kết quả cuối cùng sẽ khác với những gì anh đã hy vọng.
Khoảng thời gian năm năm thật dài, anh thật hy vọng có thể gặp lại được Ôn Ninh một lần nữa, dù chỉ là trong mơ cũng được, nhưng một lần cũng chưa từng.
Anh đưa tay lên, từ từ che mắt mình lại, sẽ rất nhanh thôi, rất nhanh anh sẽ biết được Vô Ưu này rốt cuộc có phải là cô hay không.
Đối với một số người trong bộ phận thiết kế, sự tồn tại của Vô Ưu là quả thật rất chướng mắt, người này là Lan Thúy Vi, chính là một trong những nhà thiết kế cấp A của bộ phận thiết kế.
Bộ phận thiết kế của Lục Thị, mỗi nhà thiết kế sẽ được phân chia theo năng lực và thâm niên trong ngành, phân biệt từ cao xuống thấp có bốn cấp bậc là từ A đến D, thân là một nhà thiết kế cấp A, năng lực của Lan Thúy Vi tất nhiên khi nghe là sẽ rõ.
Dự án thời trang của Lục Thị vào cuối năm nay, cô ta chính là một trong những người phụ trách, đối với Vô Ưu, một đối tượng là nhà thiết kế sẽ ngang vai ngang về đến từ công ty đối tác khác, cô ta tỏ ra rất khinh thường.
Đối với tập đoàn Đỗ Thị, cô ta cũng đi điều tra qua chút sơ lược, vốn còn cho rằng sẽ là một xí nghiệp lớn nào đó, nhưng không ngờ đó chỉ là một công ty nhỏ, cô ta thật không thể tin được, Lục Thị thế mà lại đi hợp tác với một tập đoàn nhỏ như vậy.
Không những như vậy, còn để cho nhà thiết kế của công ty đối phương đến đây toàn quyền tham gia vào dự án lần này, cùng hưởng quyền lợi như nhau, cô ta dĩ nhiên sẽ cảm thấy không cam tâm.
Đối với tập đoàn Đỗ Thị, Lan Thúy Vi không hề để vào mắt, đương nhiên sẽ càng không ưa thích gì Vô Ưu, thế nhưng bởi vì dự án này, hai người họ phải cùng nhau cộng sự với nhau trong suốt ba tháng thời gian.
Trong phòng thiết kế, Vô Ưu đang nghiêm túc vẽ bản thảo thiết kế, đột nhiên có một tập tài liệu từ trên trời rơi xuống, cạch một tiếng, trực tiếp đập thẳng vào trước mặt cô, khiến cô một phen hoảng hốt.
“A.
”
Cô ôm lấy mu bàn tay lại nhìn sang, bút vẽ bị rơi xuống đất, bức vẽ đang dang dở cũng bị hủy hoại, cô không khỏi cau mày.
Lan Thúy Vi hai tay ôm ngực chân mang giày cao gót, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hống hách kiêu ngạo, cô ta thấy vậy chỉ nhướng mày, không mang chút thành ý mà miễn cưỡng nói.
“Ồ, xin lỗi, vừa rồi tôi bị trượt tay.
”
Vô Ưu mím môi, mặc dù trong lòng cảm thấy không thoải mái, đây là địa bàn của Lục Thị, cô cũng không nói được gì, chỉ là nhàn nhạt lắc đầu: “không sao, nhà thiết kế Vi cô có chuyện gì sao?”
Cô vừa nói vừa cầm tập tài liệu được ném qua lúc nãy lên.
“Đúng là có chuyện, nhà thiết kế Ưu hãy xem đi, bên trên mười mấy tờ bản vẽ thiết kế trong tập tài liệu này có phải là tác phẩm của cô không?” Lan Thúy Vi lạnh lùng nói.
Vô Ưu nhìn xem qua, rồi gật đầu: “Đúng vậy, là thiết kế của tôi.
”
Đợt thiết kế này là quần áo trẻ em, đây đã không phải là lần đầu tiên Vô Ưu thiết kế về quần áo trẻ em, khi cô nhìn thấy biểu cảm của Lan Thúy Vi, không chịu đựng được nói.
“Nhà thiết kế Vi, nếu như cô cảm thấy bản thiết kế của tôi có chỗ nào thiếu sót, cô có thể chỉ ra để chúng ta cùng nhau thảo luận.
”
Lan Thúy Vi cười một cách chế nhạo, cô ta cho rằng đối phương ở mức trình độ này, căn bản không đủ tư cách để cộng sự với cô ta, chứ đừng nói đến là thảo luận nữa.
“Tôi muốn hỏi nhà thiết kế Ưu, cô đang vẽ cái gì trên đây vậy? Nếu như Lục Thị thiết kế ra bộ trang phục mang dáng ấu trĩ như vậy, chẳng phải sẽ khiến cho người khác cười sao?”
Vô Ưu cũng không tức giận: “Không biết là nhà thiết kế Vi cho rằng phải thiết kế %3D như thế nào mới không phải là ấu trĩ đây.
”
Vẻ mặt của Lan Thúy Vi mang đầy vẻ cao ngạo mà liếc nhìn cô một cái, sau đó cầm cuốn sổ thiết kế của mình đưa qua cho cô: “Đây là tác phẩm của tôi, nhà thiết kế Ưu cũng có thể xem qua và đưa ra nhận xét.
”
Bốn chữ cuối cùng nói một cách cực kỳ mỉa mai.
Cô không để tâm, bình tĩnh mở cuốn sổ thiết kế ra, từng tờ từng tờ mà xem rất kỹ càng, không thể không nói, Lan Thúy Vi không hổ danh là nhà thiết kế cấp A của Lục Thị, cô ta đích thực là có năng lực.
Những kiểu trang phục trên này, mỗi một kiểu đều rực rỡ chói mắt, nhưng lại không hề cảm thấy tầm thường, nếu như mặc trên người đã trưởng thành thì không có vấn đề gì, nhưng mà.
.
“Nhà thiết kế Vi, những thiết kế này của cô đều rất tốt, nhưng tôi nghĩ chúng không phù hợp với trẻ em.
”
“Đợt thiết kế đầu tiên của chúng ta là quần áo trẻ em, nhằm vào độ tuổi là trẻ em từ năm đến mười tuổi, những kiểu quần áo tráng lệ quá mức dường như sẽ có chút không thích hợp lắm.
” Vô Ưu chậm rãi nói.
Lan Thúy Vi bảo cô nhận xét chỉ là một lời nói đùa, cô ta không ngờ là cô lại thật sự dám cho ý kiến, hơn nữa còn là ý kiến không hay, tức thì lửa giận nồi lên, giật lại cuốn sổ thiết kế của mình.
“Cô thì biết gì, quần áo là để cho con người mặc, mặc quần áo là để cho người ta nhìn, ai mà không muốn mặc những bộ trang phục tráng lệ rực rỡ chứ? Nhà thiết kế Ưu đến đây để làm trò cười sao?”
Vô Ưu nhìn cô ta: “Thiết kế của cô đúng thật là rất đẹp mắt, nhưng tôi cũng nói là đợt hàng này là quần áo trẻ em, quần áo trẻ em nên giống với trẻ em, thứ trang phục cần không chỉ là đẹp mà cái quan trọng nhất là có thích hợp hay không, không phải sao?”
Cô không hề thích bàn cãi với người khác, nhưng đó cũng phải nhìn xem là người nào và với chuyện gì, đối mặt với thiết kế mà cô yêu thích, dù cho tính cách cô có trầm lặng đến thế nào, cô cũng sẽ không nhân nhượng được.
Nghĩ đến đây, cô thẳng thừng nói:
“Nhà thiết kế Vi, theo hợp đồng hợp tác, đợt thiết kế đầu tiên về quần áo trẻ em sẽ do tôi phụ trách, nên cô không cần phải quá nhọc lòng.
” Cô không có ý gì, nhưng Lan Thúy Vi
đã tự động dịch nó ra thành, chính là đối phương đang châm biếm cô ta quản quá nhiều chuyện rồi, sắc mặt cô ta xanh mét.
“Vô Ưu đúng không, cô hãy tìm hiểu cho rõ rằng bản thân mình đang đứng ở nơi nào, Đây là tập đoàn Lục Thị, chứ không phải cái công ty nhỏ cỏn con đó của các cô.
”
“Chủ tịch Lục giao cho cô toàn quyền theo dõi, chẳng qua chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi, cô còn thật sự cho rằng mình giỏi lắm sao.
”
Vô Ưu thật sự rất muốn an toàn và yên ổn mà trải qua thời gian ba tháng này, tốt đẹp mà hoàn thành cuộc hợp tác giữa hai công ty, nhưng khổ nỗi mỗi lần khó khăn đều cứ tìm đến cô.
“Nhà thiết kế Vi, tôi không phải là nhân viên của Lục Thị, tôi ở đây với tư cách là đối tác hợp tác, nếu như cô có bất kỳ ý kiến gì, cô có thể trao đổi với chủ tịch Lục.
”
Lan Thúy Vi thấy cô nói câu ngầm có hàm ý đem chủ tịch Lục ra chấn áp cô ta, càng trở nên tức giận hơn, khi đang chuẩn bị nói gì đó, thì một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên.
“Các cô đang tranh cãi chuyện gì?” Lục Tấn Uyên không biết đã bước xuống đây từ khi nào.
Anh vốn chỉ định đến đây xem trạng thái làm việc của Vô Ưu, không ngờ vừa đến lại nhìn thấy cảnh hai người đang tranh cãi với nhau, liền không nhịn được cau mày.
Lan Thúy Vi vừa nhìn thấy anh, hai mắt cô ta sáng lên, vẻ mặt cao ngạo lập tức thay đổi, mặt tràn đầy niềm nở kèm theo giọng nói nũng nịu: “Anh Lục, sao anh lại đến đây.
”
Anh không quan tâm đến nhà thiết kế quyến rũ nhiệt tình của công ty mình, mà tiến lên nhìn Vô Ưu: “Có chuyện gì vậy?”
Vô Ưu tường thuật lại chuyện vừa xảy ra một lần nữa, nhẹ giọng nói: “Tôi thực sự cho rằng quần áo trẻ em không cần phải quá phố trương, hơn nữa đợt hàng này chỉ là phục sức tầm trung.
”
Lan Thúy Vi quắc mắt khinh thường, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, lập tức chậm bước chạy tới bên cạnh Lục Tấn Uyên nói.
“Chủ tịch Lục, phần lớn tác phẩm do tôi thiết kế đều được bán rất chạy, anh là biết rõ năng lực của tôi mà, nhà thiết kế Ưu này thì hay rồi, thế mà lại trực tiếp phủ nhận đi.
”Cô ta cầm lấy bản thiết kế của Vô Ưu lật ra xem: “Chủ tịch Lục anh hãy xem đi, đây chính là thiết kế của cô ta, thật là nực cười, bộ trang phục ấu trĩ đến như vậy, không có chút sáng tạo nào, nếu thực sự làm ra, không phải sẽ làm cho công ty mất mặt sao?”
Lục Tấn Uyên lật từng trang ra xem, Vô Ưu có chút căng thẳng, không khỏi kìm nín hơi thở mình lại, cũng không biết là đến bao lâu, anh mới chậm rãi nói.
“Thiết kế không tệ.
”.