Anh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy khăn tắm trên giá, lập tức run rẩy cầm lấy, nhanh chóng phủ lên người Vô Ưu.
Vô Ưu nghiêng đầu, lộ ra vành tai đỏ bừng, ngón tay trắng nõn của cô nắm chặt mép khăn tắm, đầu ngón tay trắng bệch, cổ tay run lên, chỉ muốn ngất đi ngay lập tức.
Lục Tấn Uyên ho nhẹ một tiếng: “Tôi bế cô ra ngoài.”
Nói xong anh đợi mấy giây không thấy cô lên tiếng, anh mặc định cô đã đồng ý nên lập tức cúi người bế cô lên, khuỷu tay chạm vào làn da mịn màng làm trong lòng không nhịn được mà cảm thấy dao động.
Thân thể Vô Ưu cứng đờ như đá, vừa đến giường đã lập tức lấy chăn quấn người lại, vùi đầu vào chăn không động đậy gì.
Anh thấy thế cũng không biết phải nói sao, do dự một chút rồi ngập ngừng nói: “Cô yên tâm, tôi không nhìn thấy gì hết.” Vừa nói xong anh đã hối hận, trong tình huống đó sao có thể không thấy gì, cô tin lời anh mới lạ, thà đừng nói gì còn hơn.
Quả nhiên, đầu của Vô Ưu càng vùi vào chăn sâu hơn.
Cô siết chặt bàn tay dưới lớp chăn bông, khuôn mặt đỏ bừng, trên trán còn có một chút mồ hôi.
Xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô ngoài xấu hổ không hiểu sao còn cảm thấy tủi thân.
Những cảm xúc vô hình đó, cô kết luận là từ Đinh Thiên Vũ mà ra.
Nghĩ đến Đinh Thiên Vũ, lại nghĩ đến mấy lời mà mẹ anh ta nói với cô trong phòng làm việc, khuôn mặt đang ửng hồng của cô có chút trắng bệch, đầu óc hỗn loạn, thậm chí cô còn cảm thấy tức giận với Lục Tấn Uyên.
Cô biết chuyện này là không đúng, đối phương đã cứu mình, cô không nên thù oán như vậy.
Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu, chuyện xảy ra hôm nay giống như khẳng định mẹ Đinh Thiên Vũ nói xấu cô vậy.
Cô hít một hơi thật sâu.
Nghĩ đến chuyện mình đang ngồi trên giường của Lục Tấn Uyên, đắp chăn bông của anh, cô cảm thấy rất khó chịu, không muốn ở lại đây nữa.
Vô Ưu chậm rãi ngẩng đầu: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay cảm ơn anh đã cứu tôi.
Chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, anh đừng để trong lòng.
Tôi muốn thay quần áo, phiền anh đi ra ngoài được không?”
Giọng nói rất bình tĩnh, chính cô cũng thấy ngưỡng mộ mình.
Lục Tấn Uyên kinh ngạc trước sự bình tĩnh của cô, sau đó nhíu mày, cảm thấy có chút khó chịu.
Vô Ưu thay quần áo xong, trong lòng đã thấy hoàn toàn bình tĩnh, cô mở cửa bước ra ngoài.
“Tổng giám đốc Lục, nếu không có chuyện gì, tôi về trước.”
Lục Tấn Uyên lập tức đứng dậy: “Tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu Tổng giám đốc Lục.
Cũng không muộn rồi, một mình tôi có thể trở về, không cần phiền đến anh.”
Mặc dù giọng điệu cô rất bình thản, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Lục Tấn Uyên không khỏi nheo mắt, cuối cùng anh cũng biết nguyên nhân vì sao mình cảm thấy khó chịu.
Người phụ nữ này đang trốn anh, không, nói chính xác hơn, cô đang vạch rõ giới hạn với anh.
Đáy mắt anh lóe lên ánh sáng sắc bén sâu thẳm, anh không nói gì, chỉ nhìn cô như thế.
Dưới ánh mắt soi mói như vậy, trái tim vốn bình tĩnh của Vô Ưu không khỏi dao động một lần nữa.
Cô nhíu mày, thật kỳ lạ, sao cô lại cảm thấy đối phương đang tức giận?
Cô vô cảm nhìn vào khuôn mặt của người đối diện, kiên trì nói: “Tổng giám đốc Lục, vậy tôi đi trước.”
Mãi đến khi cô đã đi khuất tầm mắt, Lục Tấn Uyên vẫn không mở miệng giữ cô lại, chỉ nhìn theo bóng lưng cô rời đi, đôi mắt sâu thẳm dường như có một dòng xoáy lưu động.
Vài ngày sau, An Minh tiến hành báo cáo kết quả.
“Tổng giám đốc Lục, theo yêu cầu của anh, tôi đã tiến hành giám định ở thành phố này, tỉnh này và các cơ quan giám định chuyên môn nước ngoài.
Đây là ba kết quả khác nhau.
Mời anh xem.”
Lục Tấn Uyên nhìn ba bộ hồ sơ trước mặt, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng anh đưa tay ra, từ từ mở tài liệu đầu tiên.
Kết quả thẩm định này cho thấy xác suất Vô Ưu và Lục An Bảo là mẹ con lên đến 98%.
Đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, dù trong khoảng thời gian này anh đã có dự liệu nhưng hiện tại nhìn thấy vẫn rất kích động.
Lục Tấn Uyên mở hai kết quả còn lại ra, một kết quả hiển thị 98%, kết quả còn lại hiển thị 99,5%.
Ba kết quả giống nhau, không cần nghi ngờ nữa, Vô Ưu chính là mẹ của An Bảo và là vợ của anh.
Cô ấy… là Ôn Ninh – người đã mất tích cách đây năm năm.
Xoạt một cái, anh không nhịn được đột ngột đứng dậy, chiếc ghế phía sau đổ xuống đất.
An Minh là một trợ lý có trình độ, anh ta đương nhiên sẽ không xem kết quả trước ông chủ.
Nhìn tình trạng boss của mình lúc này, trong lòng anh ta đã biết rõ kết quả.
Anh ta cảm thấy không thể tin được, đồng thời cũng vui mừng cho ông chủ.
“Tổng giám đốc Lục, chúc mừng anh.” Sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng cũng có được thứ mình muốn.
Khóe môi Lục Tấn Uyên khẽ run, có trời mới biết trong khoảnh khắc ấy, trong lòng anh vui vẻ thế nào, giống như pháo hoa nổ tung, trái tim trống rỗng suốt năm năm cuối cùng lại tràn ngập sắc màu rực rỡ.
Tuy anh không phải người theo đạo Phật, nhưng giờ phút này thật sự cảm tạ trời đất, cảm ơn vì Ôn Ninh còn sống.
Nghĩ đến đây anh không nhịn được vội vàng chạy ra ngoài.
Bây giờ, anh vô cùng muốn gặp Vô Ưu, anh có quá nhiều lời muốn nói với cô.
Nhưng…
Vừa rồi An Minh đã đoán trước được tình huống này, là một trợ lý có năng lực, anh ta phải giúp ông chủ mình bình tĩnh lại cảm xúc không khống chế được lúc này.
Vì vậy, anh ta nhìn chằm chằm ánh mắt giết người của Lục Tấn Uyên, nhịn không được lập tức nói.
“Tổng giám đốc Lục, anh phải bình tĩnh.
Cô Ưu, không phải, bà chủ bây giờ đã bị mất trí nhớ, cô ấy không nhớ rõ chuyện lúc ở cùng anh.
Bây giờ anh tùy tiện hành động, nhỡ đâu bị phản tác dụng thì không tốt lắm.”
Sắc mặt Lục Tấn Uyên tối sầm lại, lông mày nhíu chặt, ánh mắt rất không tốt, nhưng cảm xúc lại ổn định hơn: An Minh thầm lau mồ hôi, lại nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ đi gọi bà chủ tới, anh kiên nhẫn chờ một lát.”
Nghe những lời này xong, Lục Tấn Uyên cũng bình tĩnh lại.
Từ khi xảy ra chuyện trong phòng nghỉ lần trước, hai người không hề liên lạc, Lục Tấn Uyên cũng không chủ động đi tìm cô, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ lại bị gọi lên văn phòng tổng giám đốc, cô hơi bối rối nhưng vẫn đi lên.
An Minh thực sự đã đánh giá quá cao sự bình tĩnh của ông chủ mình.
Ngay lúc Vô Ưu bước vào, Lục Tấn Uyên không nhịn được sải bước tới, ôm chặt lấy Vô Ưu như muốn hòa cô vào cơ thể mình.
Vô Ưu bị dọa đến hoảng sợ, biến sắc hét to một tiếng lập tức giấy giụa nhưng vô dụng.
An Minh thầm thở dài, chỉ có thể yên lặng lui ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, anh ta tự giác đứng canh ngoài cửa.
“Tổng giám đốc Lục, anh làm gì vậy?
Buông tôi ra.” Vô Ưu rất tức giận.
Hai chữ “buông ra” này càng kích thích Lục Tấn Uyên, cánh tay anh siết chặt, đầu vùi sâu vào cổ cô: “Anh sẽ không buông em ra, không bao giờ nữa.
Em đừng nghĩ sẽ rời xa anh.”.