Vô Ưu nghe không hiểu ý của anh, nhưng càng ngày càng tức giận.
Cô trực tiếp coi Lục Tấn Uyên là kẻ biến thái háo sắc chiếm tiện nghi của mình.
Cô nghiến răng nghiến lợi cắn vào vai anh.
Tiếng hít hà vang lên..
Lục Tấn Uyên cảm thấy vai đau nhói nhưng sức cánh tay lại không thả lỏng chút nào, thậm chí còn nghĩ, đau cũng tốt, như vậy có nghĩa tất cả những điều này đều là sự thật.
Vợ anh, Ôn Ninh của anh đã thực sự trở về bên cạnh anh.
Mùi tanh nồng vị rỉ sắt trong miệng khiến Vô Ưu nhanh chóng bình tĩnh lại nhả ra.
Cô nhìn vị trí chảy máu trước mặt không khỏi giật mình nhíu mày.
Cô mím môi, cảm thấy có thứ gì đó đang giam cầm trong người mình, thậm chí nó còn khiến cô ngạt thở, đôi mắt không khỏi nhuốm một tia phức tạp.
Dù có ngốc thế nào, cô cũng cảm nhận được, Lục Tấn Uyên có gì đó không ổn.
Vô Ưu không giấy dụa nữa, thận trọng nói: “Tổng giám đốc Lục, anh buông tôi ra trước được không? Tôi rất khó chịu.”
Lục Tấn Uyên sửng sốt, trong lòng hoảng sợ, lập tức buông tay.
Nhưng khi anh ta buông tay ra, Vô Ưu lập tức đẩy anh ra, lùi lại mấy bước, gần như tiến tới cửa, giữ khoảng cách an toàn với anh, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Anh không khỏi khó chịu, trong lòng thở dài một hơi, bước đến số pha ngồi xuống.
… “Xin lỗi, vừa rồi anh dọa em sợ rồi.
Ôn Vô Ưu, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, em sang đây ngồi được không?”
Vô Ưu nhìn anh, không nói cũng không nhúc nhích.
Lục Tấn Uyên cũng không vội, chỉ tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Vài phút trôi qua, Vô Ưu hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới ngồi đối diện với Lục Tấn Uyên “Tổng giám đốc Lục, anh có chuyện gì xin cứ nói.”
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn xoáy vào cô thật sâu, cảm xúc bên trong khiến Vô Ưu thấy lo lắng sợ hãi, có một cảm giác hoảng sợ, bồn chồn không thể giải thích được.
“Để anh kể cho em một chuyện, em nhất định phải nghe kỹ.
Năm năm trước…”
Trong văn phòng rộng lớn, chỉ có giọng nói của Lục Tấn Uyên.
Anh nói rất cẩn thận, giọng nói rất nhẹ nhàng, tốc độ rất chậm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vẻ mặt của Vô Ưu dần thay đổi so với vẻ bình tĩnh ban đầu.
“Năm năm đã trôi qua, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm cô ấy.
Anh không ngờ rằng cô ấy đã ở gần anh đến vậy.”
“Một lần tình cờ, cô ấy đã cứu con trai An Bảo của chúng tôi.
Cô ấy đến công viên giải trí với cha con chúng tôi.
Cô ấy lấy thân phận một người mẹ giải vây giúp An Bảo mẹ.
Cô ấy có tài thiết kế bẩm sinh, cô ấy…”
Lúc này, Vô Ưu đột ngột đứng lên, không nhịn được tăng âm lượng lớn tiếng: “Đủ rồi.”
Lục Tấn Uyên vẫn nhìn cô như trước, mở ba tờ giấy giám định ra đặt trước mặt, rồi tiếp tục nói: “Cho tới hôm nay, anh mới dám chắc cô ấy thực sự là vợ anh và là mẹ của An Bảo.”
Sắc mặt Vô Ưu trắng bệch, vẻ mặt nghi ngờ, tim đập dữ dội, nhìn tờ giấy giám định trước mặt.
Kết quả giám định ở góc dưới bên phải khiến cô nóng mắt.
Lúc này cô khiếp sợ không biết phải làm sao, cô hoàn toàn không ngờ hóa ra An Bảo lại là con của cô, đứa con mà cô đã sinh ra cách đây năm năm trước khi mất trí nhớ.
Chẳng trách, chẳng trách mỗi lần mình nhìn thấy cậu bé, cô lại có cảm giác thân quen và gần gũi.
Chóp mũi cô đau xót, suýt chút rơi nước mắt.
Lục Tấn Uyên nhìn mà đau nhói trong lòng, không nhịn được đứng dậy đi tới ôm cô vào lòng: “Tất cả đã qua rồi, trí nhớ lúc trước đã mất không nhớ được thì không cần nhớ nữa.
Bây giờ quan trọng nhất là gia đình chúng ta có thể gặp lại nhau.” Lần này Vô Ưu cũng không giãy dụa nữa, cô cảm nhận được vòng tay ôm ấp của Lục Tấn Uyên, nghe lời nói nhẹ nhàng của anh trong lòng không khỏi dao động.
Cô cụp mắt đẩy anh ra.
Lục Tấn Uyên nhíu mày: “Ôn Ninh?”
Ôn Ninh, cái tên này giờ phút này đối với Vô Ưu không quen thuộc.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng biết quá khứ của mình, con cô là ai và chồng cô là ai.
Nhưng…
anh nói, nhưng điều này cũng cho thấy tôi đã mất trí nhớ năm năm trước.
Việc tôi và con trai xa cách nhau, tất cả những chuyện này, anh cảm thấy trong câu chuyện xưa mà anh kể không liên quan gì đến anh sao?
Lục Tấn Uyên đột nhiên chấn động, nhìn cô lập tức bối rối đứng lên: “Ôn Ninh, anh…”
Đúng vậy, anh ấy đã nói với Vô Ưu mọi chuyện, không giấu giếm chuyện gì, lúc đó bọn họ rất hạnh phúc nhưng cũng xen lẫn bất hạnh.
“Trước hết anh nghe tôi nói.” Vô Ưu ngắt lời anh, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Trước kia như anh nói, từ đầu đến cuối tôi không hề có lỗi với bất kỳ ai.
Nhưng ba mẹ của anh, thậm chí là anh, hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi.”
Những gì cô ấy nói trong miệng, nét mặt hoàn toàn rất rõ ràng, giống như không phải cô đang nói về mình mà là một người xa lạ khác.
Sự thật đúng là như vậy, dù nghe xong chuyện này, dù biết tất cả những bất công mà cô đã nhận trong quá khứ, nhưng vì mất trí nhớ nên cô không dao động chút nào.
Vô Ưu rất lý trí phân tích tình hình hiện tại: “Tổng giám đốc Lục, không cần biết quá khứ của chúng ta như thế nào, hiện tại tôi đã bị mất trí nhớ.
Có thể cả đời này tôi cũng không bao giờ nhớ lại.”
“Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh vì đã cho tôi biết quá khứ của tôi và con trai, nhưng chỉ vậy thôi.”
“Hiện tại tôi đang sống rất tốt và tôi đã có vị hôn phu, tôi không muốn thay đổi gì cả.
Tôi rất thích An Bảo, cậu bé là con trai tôi, tôi sẽ không phủ nhận điều đó.
Nhưng giữa chúng ta, tôi nghĩ có lẽ cách đây năm năm, mọi thứ đã kết thúc rồi.”
Vô Ưu không kiêu ngạo cũng không tức giận, cô thật sự đang dùng lý trí để phân tích.
Dù sao cũng đã qua năm năm, cô đã có một cuộc sống mới, còn có Đinh Thiên Vũ, ngoại trừ lòng áy náy đối với An Bảo thì không còn gì khác nữa.
Ba từ vị hôn phu” mà Vô Ưu nhắc đến khiến sắc mặt Lục Tấn Uyên trầm xuống.
Anh không ngờ lại có kết quả như vậy, sắc mặt lạnh lùng thậm chí vặn vẹo.
Nhưng anh biết tất cả chuyện này người đáng trách là anh, từ trước đến giờ Vô Ưu vẫn luôn vô tội.
Anh cố kiềm chế sự nôn nóng trong lòng nhìn cô: “Ôn Ninh, em có thể không quan tâm anh, nhưng An Bảo thì sao?
Thằng bé sinh ra đã không có mẹ, giờ em biết đến sự tồn tại của nó, em nỡ để đứa nhỏ vĩnh viễn không có mẹ sao?”
Dùng con trai để ép cô là một điều đáng khinh bỉ, nhưng Lục Tấn Uyên không còn cách nào khác.
Dù sao người duy nhất có thể khiến cô thỏa hiệp chính là An Bảo, đây cũng chính là điểm mấu chốt để Vô Ưu quay về.
Anh biết rất rõ điêu này.
Quả nhiên, Vô Ưu chấn động không nói nên lời.
Lục Tấn Uyên nheo mắt, cong môi: “Mấy cái này em đừng lo lắng.
Anh biết hôm nay đối với em cũng là một cú sốc lớn.
Anh sẽ tìm thời gian để nói cho An Bảo biết thân phận của em.
Đứa nhỏ có tư cách để biết chuyện này.”
“Chuyện từ nay về sau, chúng ta sẽ từ từ biết, bây giờ em quay về suy nghĩ kỹ trước đi.”
Vô Ưu quả thật không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, nếu có thể tất nhiên cô muốn quay về với con trai mình.
Nhưng cho dù là năm năm trước hay năm năm sau, cô biết điều này là không thể..