Vô Ưu ở trong phòng của anh nhìn như rất bình tĩnh, lời nói cũng vô cùng lạnh nhạt, trong lòng quả thật cũng nghĩ như vậy.
Nhưng khi trở lại phòng thiết kế, khi chỉ có một mình cô, cô mới biết bản thân không thực sự bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Câu chuyện mà Lục Tấn Uyên kể cứ vang lên trong đầu cô.
Quá khứ cách đây năm năm, đây là hồi ức về quá khứ của cô.
Tuy không có nhiều cảm xúc, nhưng vẫn khiến người ta buồn vô cớ.
Sau khi nghĩ về nó, cuối cùng đọng lại trong tâm trí cô là hai hình ảnh một lớn một nhỏ của Lục Tấn Uyên và Lục An Bảo.
Sau khi Lục Tấn Uyên đi làm về, trực tiếp đến phòng của con trai.
Anh sẽ không giấu diếm thân phận của Vô Ưu với con trai mình.
Hiển nhiên chuyện này là hạnh phúc trời ban tặng cho anh, nhưng nó không phải là đối với Lục An Bảo, ít nhất không phải bây giờ.
Cậu bé bàng hoàng, rồi nhíu mày khi nghĩ đến điều gì đó, nghi ngờ nhìn anh rồi lẩm bẩm nói.
“Con không tin, con đã xem những bức ảnh của mẹ, Vô Ưu không giống.
Ba, lừa trẻ con là không đúng”
Anh nhíu mày: “Năm năm trước lúc mẹ con bị mất tích đã xảy ra tai nạn, không chỉ đầu bị thương gây mất trí nhớ mà mặt cô ấy cũng bị thương nên phải phẫu thuật thẩm mỹ nên khác với ảnh chụp năm năm trước.”
Đây cũng là những gì anh điều tra được.
“Ba đã tiến hành giám định AND của hai người, hai bệnh viện trong nước, một bệnh viện ở nước ngoài, kết quả giám định chính xác là mẹ con.
Không cần nghi ngờ nữa, cô ấy chính là mẹ ruột của con, Ôn Ninh.” Cậu bé nhìn ba mình, sau khi chắc chắn anh không lừa mình, cái miệng nhỏ nhắn sụp xuống, nước mắt của cậu rơi xuống không báo trước.
Giây tiếp theo.
“Oa …” Lục An Bảo bật khóc, trông rất đau lòng.
Lục Tấn Uyên thở dài, ngồi xuống bế con trai lên đặt ở trên đùi, xoa đầu an ủi.
“Tại sao lại khóc? Không phải con vẫn luôn muốn có mẹ sao? Hiện tại tìm được mẹ rồi, con nên vui mừng mới đúng.
Tương lai, con cũng sẽ là một đứa trẻ có mẹ.”
Lục An Bảo vừa khóc vừa nấc lên, không thèm để ý đến lời anh ta nói mà hét lên: “Con mất bạn gái rồi.”
Lục Tấn Uyên: “….”
Mặt đen như đáy nồi, anh dỗ nửa ngày mới biết đứa nhỏ này vì chuyện này mà khóc? Anh thực sự có suy nghĩ muốn ném tên tiểu quỷ ra ngoài cửa sổ.
Kìm nén ngọn lửa, tức giận ném cậu lên giường.
Đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cậu bé nhíu mày: “Câm miệng, đừng khóc nữa.”
Kết quả là cậu bé còn khóc to hơn, không chỉ như vậy, cậu còn nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Lục Tấn Uyển nheo mắt lại, giọng trầm thấp nói: “Lục An Bảo, ba nghĩ con đang ngứa mông đúng không?”
Dưới sự cảnh cáo và đe dọa của anh, vì lợi ích của cặp mông nhỏ của mình, cậu bé chỉ có thể chịu thua, bĩu môi, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Khuôn mặt cậu bé đỏ bừng, trên đôi mắt to có vài giọt nước mắt, vẻ mặt uể oải.
Cậu bé khịt mũi, vẫy tay nhỏ nói: “Mời ba đi ra ngoài, con muốn ở một mình, thương tiếc tình yêu đã mất.”
Lục Tấn Uyên: “…”
Vẫn muốn ăn đánh đúng không?
Anh hít sâu một hơi, dùng một tay bế cậu bé lên: “Đừng nói nhảm nữa, cô ấy là mẹ của con, sau này không được phép gọi cô ấy bằng tên, không biết lớn nhỏ.”
Lục An Bảo banh khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy vẻ không được hài lòng.
Cậu bé nhỏ kiêu ngạo, tâm trạng rất phức tạp, trong lòng vừa vui mừng vừa cảm thấy hành vi trước đây coi mẹ là bạn gái có chút xấu hổ.
“Ừm.
Sau khi biết mẹ… phản ứng như thế nào?”
Lúc trước khi không biết thân phận của Vô Ưu nên cậu bé gọi mẹ vô cùng dễ dàng.
Bây giờ biết được thì ngược lại cậu bé ngượng ngùng không được tự nhiên.
Ý cậu bé muốn hỏi chính là sau khi biết cậu bé là con của cô, cô có thái độ vui vẻ hay hay mất hứng?
“Không có phản ứng gì.” Lục Tấn Uyên nhẹ giọng nói.
Cậu bé trợn tròn mắt, cả người không tốt, chân ngắn nhảy xuống giường: “Không có phản ứng? Làm sao lại không có phản ứng? Ba, ba phải suy nghĩ thật kỹ.”
Trong mắt anh hiện lên một tia cười, trên mặt vẫn không thay đổi: “Đột nhiên xuất hiện một đứa con lớn như này, có lẽ cô ấy quá kinh ngạc nên quên phản ứng.”
“Được rồi, xuống ăn cơm trước đi.” Sau khi Lục Tấn Uyên nói xong liền đi ra ngoài, để lại một mình cậu bé trong lòng tràn đầy rối rắm.
Bạn gái hay cái gì đó, Lục An Bảo hoàn toàn không quan tâm nữa.
Bây giờ trong đầu cậu tràn đầy suy nghĩ, không biết sau Vô Ưu biết liệu còn thích cậu không.
Mặc dù trước đây cô rất thích cậu, nhưng bây giờ thì khác.
Ba nói cô ấy bị mất trí nhớ, không thể nhớ được những gì đã xảy ra trước đây.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người con trai như vậy, nếu… nếu cô ấy không thích mình thì sao?
Lục An Bảo ngồi vào bàn ăn, nhíu mày thật chặt, không có cảm giác ngon miệng.
Cuối cùng bực bội ném chiếc thìa nhỏ xuống bàn ăn.
“Con không muốn ăn nữa.”
Lục Tấn Uyên nhìn thân ảnh nhỏ bé chạy lên lầu cũng không ngăn cản, mà là tao nhã đặt bộ đồ ăn xuống, lấy điện thoại di động ra gọi cho Vô Ưu.
Vô Ưu do dự nghe điện thoại, sau đó đột ngột đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Cái gì? Không ăn?”
“An Bảo còn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, tại sao không ăn cơm?”
Miệng anh tạo thành vòng cung, nhưng anh lại thở dài: “Anh đã nói với nó về thân phận của em, có lẽ là vì lý do này.”
“Vô Ưu, đứa nhỏ này tính cách rất bướng bỉnh, hay là em tới đây xem thằng bé đi.
Nếu không nó không ăn không uống, cơ thể nhỏ như vậy sao có thể chịu được.” Lục Tấn Uyên cố ý nói nghiêm trọng lên.
Vô Ưu gần như lo lắng muốn chết, sao có thể nghĩ đến cái gì khác.
Vì vậy cô lập tức đồng ý.
Cô đến rất nhanh, nhìn thấy Lục Tấn Uyên đã đợi cô ở sân.
“An Bảo ở đâu? Tôi đi xem thằng bé.”
Cô lo lắng.
“Em lên tầng ba, rẽ trái, chính là phòng đầu tiên.
Em đi lên đi.” Anh nói xong đưa cho cô một cái khay, trên đó là một bát canh trứng và một số món phụ xinh đẹp, ngon miệng.
Vô Ưu lập tức bưng lên tầng.
Suốt đường đi cô nghĩ đến bộ dạng im lặng, thương tâm của con trai mình mà cảm thấy đau lòng.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Cậu bé ngồi xếp bằng trên giường, hai tay chống cằm, khuôn mặt nhỏ banh ra suy nghĩ về cuộc đời.
Cậu bé đang nghĩ, mình có nên gửi tin nhắn cho Vô Ưu không?
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu bé.
Lục An Bảo không vui nhíu mày: “Ai đó? Đừng làm phiền tôi.”
Sau vài giây, Vô Ưu cẩn thận nhẹ giọng nói: “An Bảo?”
Cậu bé trố mắt, bộ dạng ngu ngốc chưa từng thấy.
Sau khi phản ứng lại liền muốn đứng lên, kết quả là vấp ngã ở trên giường, nhìn cực kì buồn cười.
Cậu lập tức ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lạ thường, lắp bắp nói: “Mời vào, vào đi ạ.”
Vô Ưu khẽ mở cửa thấy một khuôn mặt bánh bao thò ra, trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, may mà không khóc.
Cô đặt khay xuống do dự không biết có nên rời đi không.
Lục Tấn Uyên nói, sau khi An Bảo biết mình là mẹ của cậu bé nên mới không ăn..