Trước khi gả vào nhà họ Đinh thì bà Đinh cũng không phải người tốt lành gì, lúc chồng bà ta còn sống, bà ta dùng nhiều thủ đoạn để xử lí đám ong bướm muốn nhào đến.
Bây giờ cả nhà họ Đinh chỉ còn lại bà ta và Đinh Thiên Vũ nên con trai chính là mạng sống của bà ta, bà ta không cho phép bất kỳ ai cướp con trai khỏi bà ta.
Mà giờ Đinh Thiên Vũ lại vì người phụ nữ đê tiện kia mà tức giận với bà ta, khiến bà ta cảm thấy khủng hoảng vô cùng, bà ta sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ đó.
Tập đoàn Lục thị.
Bà Đinh ăn mặc sang trọng, cầm túi xách đi vào Lục Thị, khuôn mặt trang điểm tinh tế, nở nụ cười nhẹ khiến ai nhìn cũng cảm thấy đây là một phu nhân ưu nhã trí thức.
Bà ta là phu nhân nhà họ Đinh, dù chỉ là nhánh nhỏ nhưng vào cũng không khó để vào phòng thiết kế.
Vô Ưu đang chăm chú thiết kế thì nghe thấy giọng của trợ lí, vừa ngẩng đầu nhìn thì giật mình, đứng lên.
“Bác gái?”
Đã lâu cô không gặp Lưu Tâm Lan nên không biết vì sao bà ta lại đến đây.
Trước đây bà ta luôn khó chịu với mình nhưng hôm nay lại tươi cười đến đây, hiền lành như thế khiến cô không được tự nhiên.
“Vô Ưu, hôm nay bác cố ý đến tìm cháu.
”
Lưu Tâm Lan vô cùng nhiệt tình kéo tay cô, tỏ ra thân mật.
Vô Ưu sững sờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Lưu Tâm Lan như thế này, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng sợ hãi vì sự nhiệt tình, cũng cảm thấy kì lạ nữa.
“Bác gái, bác đến tìm cháu có chuyện gì sao?” Lưu Tâm Lan cười híp mắt nói: “Hôm nay bác đến là để tặng cháu một món đồ.
”
Bà ta nói xong thì lấy ra một cái bình giữ nhiệt từ trong túi, nhìn xuống, nhẹ nhàng mở ra.
Vô Ưu không để ý nên không nhìn thấy ánh mắt độc ác và nụ cười nham hiểm của Lưu Tâm Lan, sau đó sự cố xảy ra.
“Người phụ nữ đê tiện này, đi chết đi.
”
Theo giọng nói sắc nhọn tràn ngập ác ý, Lưu Tâm Lan mở nắp bình rồi tạt nước nóng vào mặt Vô Ưu.
Vô Ưu cách bà ta rất gần, cô hoảng sợ trợn mắt, vô thức đưa tay lên cản lại, lúc nước tạt đến thì cô cũng ngã xuống đất.
“A…”
Nhiều nước sôi như thế dù cô chặn lại không tạt vào mặt nhưng cánh tay thì không trốn thoát được, trong nháy mắt làn da trắng nõn trở bên đỏ bừng, khiến cô đau đớn kêu lên.
Một mảng da lớn trên cánh tay ửng đỏ, phồng rộp, trông rất kinh khủng.
Mấy nhà thiết kế và trợ lí ở xung quanh sợ đến choáng váng, sau khi tỉnh táo thì hét lớn, khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Khuôn mặt Lưu Tâm Lan đỏ lên, ánh mắt dữ tợn.
Bà ta nhào về phía Vô Ưu đang ngã trên đất, móng tay sắc nhọn cào vào làn da bên ngoài của cô một cách dữ dội, vừa túm được là cấu véo không thương tiếc, giống như bị điên rồi.
“Con tiện nhân này, mày dám lên mặt này, mày dám quyến rũ con trai tao, đồ đê tiện…”
“Hôm nay tao phải lột lớp da quyến rũ của mày xuống, mày dám ầm ĩ này, dám chống lại tao nà.
.
”
Vô Ưu không phải là đối thủ của bà ta, trên tay lại thêm nhiều thương tích, toàn thân đau đớn dữ dội.
May mà mấy nhà thiết kế nhanh chóng đi gọi bảo vệ, còn một nhà thiết kế khác thì sợ hãi gọi cho An Minh, đây là tai mắt mà Lục Tấn Uyên cài ở phòng thiết kế.
Từ sau chuyện xảy ra lần trước, Lục Tấn Uyên đã dùng tai mắt này để nhanh chóng biết được tin tức của Vô Ưu, tránh để cô bị oan ức.
An Minh nghe nói có một người phụ nữ đến tạt nước sôi vào người Vô Ưu thì giật mình, nhanh chóng báo cho Lục Tấn Uyên.
Bảo vệ nhanh chóng chạy đến phòng thiết kế, bắt giữ Lưu Tâm Lan.
Lưu Tâm Lan giãy dụa điên cuồng: “Chúng mày làm gì thế hả, dựa vào đâu mà bắt tao, thả tao ra, cút hết cho tao…”
“Bọn mày biết tao là ai không? Buông tao ra…”
tay Mấy nhà thiết kế và trợ lí chạy đến dìu Vô Ưu đứng lên.
Mặc dù Vô Ưu không bị thương nghiêm trọng lắm nhưng toàn thân cô lúc này rất thê thảm, đau đớn và kinh hãi khiến mặt cô tái nhợt, cả người đau đến run rẩy.
Lục Tấn Uyên vẻ mặt u ám nhanh chóng chạy đến, anh rất tức giận, vừa nhìn thấy Vô Ưu thì ánh mắt như xoáy đen khiến người ta nhìn mà sợ.
Ai cũng cảm nhận được khí lạnh trên người anh, mấy nhà thiết kế nữ bị dọa sợ hãi, câm như hến, tim đập như trống.
Lục Tấn Uyên đi đến, ánh mắt sắc bén nhìn kỹ toàn thân Vô Ưu, mấy vết thương do bị cấu véo cũng bình thường.
Nhưng vết bỏng lớn trên cánh tay của cô rất bắt mắt, cũng rất chói mắt, thậm chí vì vừa nãy cô chống cự Lưu Tâm Lan nên vết thương bị rách vài chỗ, nhìn rất đáng sợ.
Mắt Lục Tấn Uyên đỏ ngầu, trái tim như bị xé nát, cảm giác như muốn giết người.
Anh không thể nào ngờ được lại có người dám ở địa bàn của anh, dưới mắt anh làm cho Vô Ưu bị thương thành thế này.
Lục Tấn Uyên cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên vai Vô Ưu, bế cô lên, giọng nói lạnh lùng.
“Chuẩn bị xe, đi bệnh viện.
”
Ngay cả An Minh ở sau lưng cũng không dám thở mạnh, lập tức nói: ^Ýâng thưa tổng giám đốc Lục.
”
Lúc đi qua chỗ Lưu Tâm Lan, anh dừng bước, nhìn bà ta một cái.
Chính là cái nhìn này khiến khuôn mặt đầy dữ tợn của Lưu Tâm Lan cứng đờ, cổ họng như bị bóp lấy, không thể nói ra lời.
Trong nháy mắt một cảnh giác lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân lên khiến Lưu Tâm Lan cảm thấy sợ hãi, không dám nhìn anh.
Tất nhiên Lục Tấn Uyên sẽ không buông tha cho bà ta, anh hận không thể lột da rút gân bà ta, nhưng bây giờ không được, vết thương trên người Vô Ưu quan trọng hơn, cần phải chữa trị ngay mới được.
Vẫn là bệnh viện lần trước cô đến vì cứu Lục An Bảo, trong thời gian ngắn cô lại đến nữa rồi.
Lục Thị là cổ đông lớn nhất của bện viện này, anh vừa đến thì viện trưởng đã nhanh chóng dẫn người chạy qua đón.
“Không cần nói nhảm, mau sắp xếp phòng chữa trị.
”
“Vâng, tôi đi sắp xếp ngay.
” Viện trưởng lau mồ hôi trên trán, trông già đi rất nhiều.
Lục Tấn Uyên nhẹ nhàng đặt Vô Ưu lên giường bệnh, dù toàn thân Vô Ưu đau đớn khó chịu nhưng cô vẫn không kêu ra tiếng nào.
Thấy cô thế này, Lục Tấn Uyên cũng không có cách nào, anh không nỡ nói nặng lời, chỉ có thể kìm nén, sắc mặt ngày càng khó coi; giống như Diêm La địa ngục.
“Mau lấy thuốc ra.
” Anh nhẹ nhàng nói.
An Minh đứng sau lưng sững sờ, lập tức biết sếp nói đến thuốc gì, khóe miệng giật giật, trong lòng đau đớn, nhưng tốc độ trên tay lại không chậm, nhanh chóng lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ.
Mở hộp gỗ ra, bên trong đặt một lọ nhỏ đựng chất lỏng màu xanh nhạt.
Tác dụng của loại thuốc này cũng giống như thuốc gây mê ở các bệnh viện lớn, chỉ khác là liều lượng mà thuốc mê bình thường được phép tiêm vào cơ thể con người luôn có hạn.
.