Cơn đau đớn kịch liệt truyền tới từ xương cốt trên người khiến Lưu Tâm Lan nhận ra rằng thủ đoạn của người đàn ông trước mặt rất tàn nhẫn, cơ thể của bà ta không khống chế được mà run lên, trong lòng dâng lên sự sợ hãi cùng cực.
“Sao lại không nói gì? Vậy để tôi đoán thử, là tay trái đúng không?”
Giọng điệu nói chuyện của Lục Tấn Uyên nghe có vẻ như anh đang không hề để ý, nhưng theo sau lời anh nói chính là chân của anh đạp thẳng lên cổ tay trái của bà ta, sau đó hung hăng nghiền nát.
Răng rắc… Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến linh hồn người nghe cũng phải run lên bần bật.
“Á… Ặc.
.
”
Mặt của Lưu Tâm Lan sưng phồng lên, đổ mồ hôi đầm đìa, đồng tử trừng lớn tới mức sắp rớt ra ngoài, gân xanh hai bên thái dương nổi lên cuồn cuộn, cái loại đau đớn khi phải trơ mắt chứng kiến cổ tay của mình bị dẫm nát này lập tức khắc vào sâu trong xương tủy của bà ta.
Vào lúc này, trong lòng bà ta đã sợ hãi đến cực độ, chàng trai này chính là ác ma, hoàn toàn không phải con người.
Bây giờ bà ta cực kỳ hối hận vì hôm nay mình đã đi gây chuyện với Vô Ưu, bằng không thì bà ta cũng không phải chịu đựng sự dày vò như bây giờ.
Sắc mặt của Lục Tấn Uyên vẫn bình thường, trông cứ như thứ mình đang dẫm dưới chân chỉ là một nhánh cây khô vậy, anh híp mắt lại nói: “Hay là tay phải?”
Không hề bất ngờ, một tiếng răng rắc lại vang lên, xương cổ tay phải của Lưu Tâm Lan cũng bị dẫm nát, lúc này Lưu Tâm Lan không thể thốt ra khỏi cổ họng dù chỉ một tiếng, bởi vì bà ta đã đau đớn tới mức ngất đi rồi.
Lục Tấn Uyên thấy bà ta đã ngất xỉu, nhưng lửa giận trong lòng anh vẫn không thể tiêu tan đi được, anh hừ một tiếng rồi đi ra ngoài.
“Dặn dò người trong đây chăm sóc cho bà ta thật tốt.
” Sự chăm sóc này đương nhiên không phải chăm sóc theo nghĩa đen, trong đầu mọi người đều hiểu được ý muốn thật sự của anh là gì.
An Minh cũng không bất ngờ, boss của anh ta đã coi cô Vô Ưu quan trọng không khác gì bản thân mình, bà già này dám to gan tới cửa làm cô bị thương, ông chủ xử bà ta như vậy đã là nhẹ lắm rồi.
Tại bệnh viện.
Vô Ưu dưỡng thương ở bên trong phòng bệnh, trên cái bàn trước mặt đặt di động và mấy quyển tạp chí thời trang.
Mặc dù cả hai tay của cô bị thương, nhưng cũng may chỉ có tay phải là khá nghiêm trọng, diện tích bị bỏng bên tay trái không lớn, cẩn thận một chút là có thể hoạt động.
Lúc này.
“Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Giọng nói non nớt của cậu nhóc Lục An Bảo truyền từ bên ngoài vào, đồng thời tiếng bước chân lộp cộp và một cơ thể nho nhỏ chạy như bay vào trong phòng, cậu bé nhanh nhẹn chạy tới bên mép giường, mở to đôi mắt tròn xoe lo lắng nhìn cô.
Rõ ràng cậu bé đã biết chuyện của Vô Ưu.
Vô Ưu đương nhiên cũng nhớ cậu, nhưng cô không định nói chuyện mình bị thương cho con trai biết, cô không muốn khiến cậu nhóc, tuy nhiên bây giờ có vẻ không giấu được rồi.
“An Bảo à, mẹ không sao, mẹ chỉ bị thương nhẹ thôi, chẳng mấy chốc là có thể xuất viện rồi, con đừng lo lắng.
” Vô Ưu dịu dàng dỗ dành cậu bé.
Khuôn mặt nhỏ của Lục An Bảo nhíu lại thật chặt, chỉ mới qua một hai ngày mà cánh tay của Vô Ưu đã bị băng bó kín mít, hoàn toàn không nhìn ra được gì.
Nhưng cậu nhóc biết cô bị bỏng, cô đã bị cái bà già lần trước cậu gặp ở trung tâm thương mại làm phỏng, bây giờ trong lòng cậu đang vô cùng tức giận.
Cho dù cậu chưa từng bị, nhưng cậu cũng biết bị phỏng sẽ rất đau, chỉ cần nghĩ đến chuyện mẹ mình phải chịu đau đớn như vậy, cậu lập tức không nhịn được mà rơi nước mắt.
Thế nhưng cậu biết bây giờ mình còn nhỏ, không làm được chuyện lớn lao gì, may mà có ba, chắc chắn ba sẽ không bỏ qua cho cái bà già đáng chết kia.
Sau khi cậu biết bà già này là mẹ của người đàn ông họ Đinh kia xong thì cực kỳ hối hận vì hôm đó không lừa thêm nhiều tiền của Đinh Thiên Vũ hoặc khiến anh ta càng mất mặt.
Nhưng mà không sao cả, sau này còn nhiều cơ hội, hừ.
Mỗi ngày, Lục Tấn Uyên đều sẽ dẫn Lục An Bảo tới thăm Vô Ưu, hai người cứ ngồi chơi với cô ở trong phòng bệnh đến tối mới trở về, nhìn vào cứ như họ chính là một gia đình ba người hòa thuận vậy.
Trong lúc Vô Ưu đang nhàn nhãn dưỡng thương trong bệnh viện thì phía bên Đinh Thiên Vũ lại hoàn toàn trái ngược.
Sau khi Lưu Tâm Lan bị giam giữ, rất nhiều chuyện làm ăn của nhà họ Đinh thật đều gặp phải ảnh hưởng và công kích không rõ nguyên nhân.
Gốc gác của nhà họ Đinh vốn không nhỏ, nhưng vẫn không thể so sánh được với nhà họ Lục, Đinh Sơn Trí muốn dựa vào chút nguồn lực này mà lay động nhà họ Lục thì là chuyện hoàn toàn không thể.
Hơn nữa, chẳng mấy chốc Đinh Sơn Trí đã điều tra ra được nguyên nhân Lưu Tâm Lan vô cớ mất tích, ông ta lập tức nổi giận, thầm hận Lưu Tâm Lan làm xáo trộn kế hoạch của mình.
Bây giờ Lục Tấn Uyên có thể làm như vậy vì Vô Ưu, điều này khiến ông ta không xác định được có phải đối phương đã nhận ra Vô Ưu rồi hay không.
Ông ta không tiện ra mặt, hơn nữa Lưu Tâm Lan lại là kẻ đầu sỏ gây ra hết tất cả mọi thứ, vì thế ông ta kêu Đinh Thiên Vũ tới giải quyết chuyện này.
Mặc dù tính cách của Đinh Thiên Vũ ích kỷ, nhưng anh ta vẫn rất quan tâm đến người mẹ duy nhất này của mình, có thể nào anh ta cũng không ngờ được mẹ mình lại gây ra một chuyện phiền phức to như vậy.
Nhưng đồng thời anh ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, theo lý thuyết, cho dù mẹ mình có đánh Vô Ưu bị thương thì đây cũng là chuyện giữa Vô Ưu và nhà họ, tại sao Tổng giám đốc của Lục Thị lại xen vào, hơn nữa trông tình hình thì có vẻ anh đang ra mặt cho Vô Ưu.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của anh ta trở nên rất khó coi.
Anh ta vốn định liên hệ với Vô Ưu trước, nhưng lại xảy ra chuyện giống như lúc anh ta mới về nước mấy ngày, mặc kệ anh ta có làm gì thì cũng không liên hệ được với người phụ nữ kia.
Chuyện này lại xuất hiện một lần nữa khiến anh ta không thể không nghi ngờ lần đó là do người phụ nữ kia cố ký, nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy kia chứ.
Hết cách, không tìm được Vô Ưu, anh ta lại lo lắng cho mẹ mình, vì thế anh ta chỉ có thể căng da đầu tự mình đến Lục Thị một chuyến.
Bên trong văn phòng tổng giám đốc Lục Thị.
“Ông chủ, Đinh Thiên Vũ muốn gặp anh, anh ta đang đợi ở quầy lễ tân.
” An Minh báo cáo.
Lục Tấn Uyên đương nhiên đoán được tên kia sẽ tới tìm mình, mẹ nó cuối cùng cũng rơi vào tay mình, khóe môi của anh cong lên, nói: “Cứ để anh ta chờ, cứ nói có lẽ tới buổi chiều tôi mới có thời gian gặp anh ta.
”
Cứ như thế, Đinh Thiên Vũ đợi ở khu nghỉ ngơi ở sảnh lớn cả một buổi chiều, sau cùng lại bị người ta đến báo rằng Lục Tấn Uyên không có thời gian gặp anh ta, kêu anh ta ngày mai hãy đến.
Mặc dù anh ta rất tức giận, nhưng anh ta cũng biết tự lượng sức mình, không dám nói gì thêm.
Cho dù là người đứng đầu nhà họ Đinh thì cũng không dám làm càn ởL anh ta chỉ có thể căng da đầu tự mình đến Lục Thị một chuyến.
Bên trong văn phòng tổng giám đốc Lục Thị.
“Ông chủ, Đinh Thiên Vũ muốn gặp anh, anh ta đang đợi ở quầy lễ tân.
” An Minh báo cáo.
Lục Tấn Uyên đương nhiên đoán được tên kia sẽ tới tìm mình, mẹ nó cuối cùng cũng rơi vào tay mình, khóe môi của anh cong lên, nói: “Cứ để anh ta chờ, cứ nói có lẽ tới buổi chiều tôi mới có thời gian gặp anh ta.
”
Cứ như thế, Đinh Thiên Vũ đợi ở khu nghỉ ngơi ở sảnh lớn cả một buổi chiều, sau cùng lại bị người ta đến báo rằng Lục Tấn Uyên không có thời gian gặp anh ta, kêu anh ta ngày mai hãy đến.
Mặc dù anh ta rất tức giận, nhưng anh ta cũng biết tự lượng sức mình, không dám nói gì thêm.
Cho dù là người đứng đầu nhà họ Đinh thì cũng không dám làm càn ởL Thị chứ đừng nói gì tới anh ta.
Kết quả, ngày hôm sau lại giống hệt ngày đầu tiên, bắt anh ta chờ cả ngày, ngày thứ ba cũng giống như hai ngày trước, anh ta tiếp tục lãng phí một ngày.
Đinh Thiên Vũ cũng nhận ra là vị Tổng giám đốc Uyên kia đang làm khó mình.
Nếu thật sự không muốn gặp anh ta thì có thể nói thẳng là không gặp, hà cớ gì lại nhiều lân kêu anh ta hôm sau hãy đến, Đinh Thiên Vũ chưa bao giờ bị đối xử như thế, trong lòng đã vô cùng tức giận căm hận.
Nhưng anh ta tới để cầu xin người ta, hơn nữa đã ba ngày trôi qua, không biết mẹ mình ra sao, cho dù anh ta có tức giận thì cũng chỉ có thể nhịn.
Rốt cuộc vào ngày thứ tư thì Lục Tấn Uyên cũng đồng ý gặp Đinh Thiên Vũ.
Anh ta đã đợi mấy ngày để được gặp người ta, vì thế sau khi vào văn phòng anh ta lại nở một nụ cười nịnh nọt theo bản năng.
“Cậu Thiên Vũ à, tìm tôi có việc gì sao?” Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn anh 1a.
Đinh Thiên Vũ cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, sau đó gượng cười dè dặt nói: “Tổng giám đốc Uyên à, tôi nghe nói mẹ tôi bị anh bắt lại… Có lẽ đã có hiểu lầm gì rồi.
”
Lục Tấn Uyên lắc đâu, không hề kiêng ky gì mà nói thẳng: “Không có gì hiểu lầm cả, bà ta tổn thương người phụ nữ của tôi thì phải chịu chút trừng phạt mới đúng.
”
Cái gì?
Anh ta nghe xong lập tức sửng sốt, tất cả sức chú ý đều đặt trên mấy chữ người phụ nữ của tôi, người mà mẹ anh ta làm tổn thương chính là Vô Ưu, Lục Tấn Uyên nói vậy chẳng phải là đang ám chỉ….