Cậu nhóc hoàn toàn không ý thức được, Đinh Vô Ưu suýt chút nữa là không muốn tỏ ra quen biết cậu rồi, vẫn cọ vào người cô làm nũng, cố tỏ ra dễ thương như trước.
Đinh Vô Ưu hoàn toàn không còn cách nào khác, chỉ đành một tay ôm cậu nhóc lên, xoay người bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại, cạch một tiếng cửa sổ cũng đã được đóng lại, ngăn hết tầm nhìn của mọi người.
Mà ở bên ngoài, mọi người lại ồ lên, bầu không khí gần như nổ tung.
“Trời ơi, tôi vừa mới nghe thấy gì vậy? Cậu chủ vậy mà lại gọi tổng thanh tra Vô Ưu là… Mẹ?”
“Cô không nghe nhầm đâu, tôi cũng nghe thấy, thật không thể tin được mà, tôi vẫn luôn nghĩ mối quan hệ của tổng thanh tra Vô Ưu và tổng giám đốc của chúng ta vẫn luôn mập mờ, không rõ ràng, thật không ngờ.
.
” Thật không ngờ hai người họ đã phát triển đến mức này rồi.
“Việc này, không phải vợ của tổng giám đốc Tấn Uyên đã mất rồi sao? Vậy chẳng phải là tổng thanh tra Vô Ưu sẽ nhanh chóng trở thành vợ của tổng giám đốc rồi?” Trong đám đông đột nhiên có người thốt lên một câu như vậy.
Tất cả mọi người đều im lặng một chút, lại nhìn lẫn nhau, bỗng nhiên phát hiện, tin tức này có khả năng là một chuyện vô cùng lớn.
Dù sao thì cậu chủ nhà họ Lục đều đã nhận mẹ rồi, chà chà, đúng là không thể tin được mà.
Trong phòng làm việc.
Giờ đã không có người ngoài vây xem nữa, hơn nữa Lục An Bảo cũng đã đạt được mục đích rồi, vô cùng thoải mái mà ngồi trên ghế sofa, lắc lư hai chân nhỏ, khuôn mặt đầy vẻ vô tội nhìn Đinh Vô Ưu.
Đinh Vô Ưu thật không biết phải làm sao, nhịn không được mà ngồi xổm xuống nhìn con trai của mình: “An Bảo, vừa rồi con… Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, hiện giờ vẫn chưa được nói chuyện này với người khác mà?”
Lục An Bảo chép chép miệng: “Rõ ràng An Bảo có mẹ mà, nếu không nói cho người khác biết thì họ vẫn sẽ nghĩ rằng con là một đứa nhỏ không có mẹ.
”
“Mẹ, có phải mẹ không cần An Bảo nữa rồi không?”
“Tất nhiên là không phải rồi, con là bảo bối quý giá nhất của mẹ, mẹ có thể không cần người khác nhưng không thể không cần con được.
” Đinh Vô Ưu ngay lập tức khẳng định nói.
Cậu nhóc ngay tức khắc nở nụ cười, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt mà người khác khó có thể nhận ra.
Kể từ ngày hôm nay, mỗi ngày Đinh Vô Ưu đều nhận được một bó hoa hồng lớn, hơn nữa người tặng, chính là An Minh.
Ở công ty, An Minh chính là là người đại diện cho Lục Tấn Uyên làm việc, vì vậy những thứ mà anh ta đưa qua, không cần phải nói gì cả, mọi người đều biết người tặng là ai rồi.
Không chỉ như vậy, hầu như mỗi ngày, cứ đến giờ tan tầm là Lục An Bảo lại đến phòng thiết kế, việc mà cậu nhóc thích làm nhất, đó chính là ở trước mặt rất nhiều người, vừa gọi Đinh Vô Ưu là mẹ vừa làm nũng.
Tất cả những nhân viên ở tập đoàn Lục Thị, từ ban đầu là vô cùng kinh ngạc, không dám tin, đến bây giờ thì thấy mãi cũng thành quen rồi, nhưng mỗi một người đều rất khâm phục Đinh Vô Ưu.
Tất nhiên, trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, các phương tiện truyền thông bên ngoài hiển nhiên đã nghe phong phanh tin tức này từ lâu rồi.
Tin tức liên quan đến Lục Tấn Uyên, bất kể là trên thương trường hay trong ngành giải trí, đều sẽ trở thành những chuyện được được bàn luận nhiều nhất, nếu không phải tập đoàn Lục Thị trước hết ép tin tức này xuống, thì có lẽ tin tức này đã được lan truyền rộng rãi từ lâu rồi.
Đối với tất cả những chuyện này, người trong cuộc Đinh Vô Ưu hiển nhiên là vô cùng khổ não, nhưng bởi vì còn có Lục An Bảo nữa, nên cô cũng không có cách nào để thay đổi cả.
Lúc tổng giám đốc Tấn Uyên của chúng ta theo đuổi người khác, tất nhiên là một số người không đáng nhắc đến không thể cản trở được anh rồi, nói đến điều này, tất nhiên là chỉ Đinh Thiên Vũ.
Mặc dù chuyện ở quán cafe lần trước đã giúp Lục Tấn Uyên nhìn ra được quyết tâm của Đinh Vô Ưu, nhưng đối với kẻ dai như đỉa Đinh Thiên Vũ, anh vẫn không nhịn được mà phải đề phòng anh ta.
Trong tình huống đó, đến loại chuyện không biết xấu hổ là quỳ xuống mà anh ta còn làm được, thì ai biết anh ta sẽ còn làm ra loại chuyện ghê tởm nào nữa chứ?
Vậy nên hiện tại, chỉ cần Đinh Thiên Vũ muốn đi tìm Đinh Vô Ưu, thì cho dù là đến Lục Thị, hay là đến nhà Đinh Vô Ưu, ở trên đường, anh ta luôn gặp phải những tai nạn bất ngờ đến kỳ lạ.
Nếu không phải là đột nhiên té ngã, thì chính là lốp xe bị nổ, mỗi một lần đều có thể khiến anh ta khổ sở vì gặp phải những chuyện vô cùng xui xẻo, tóm lại, có một khoảng thời gian, anh ta không còn nghĩ đến việc trong khoảng lúc An Bảo ở bên cạnh Đinh Vô Ưu sẽ xuất hiện trước mặt cô nữa.
“Đây là gì vậy?” Đinh Vô Ưu được thông báo tới phòng làm việc của tổng giám đốc, giờ phút này cô đang đứng trước mặt Lục Tấn Uyên, nhìn tấm thiệp mời màu vàng vừa mới cầm trong tay.
“Mở ra nhìn thử xem.
” Lục Tấn Uyên lười biếng nhướng mày.
Đinh Vô Ưu mở ra, có chút bất ngờ, đây là thiệp mời của một buổi tiệc, nhưng người tổ chức buổi tiệc này, vậy mà lại là chủ tịch của Thành phố Hà Giang.
Khoảng thời gian gần đây, trên mạng có lan truyền một tin tức, chính là bộ máy chính quyền ở Thành phố Hà Giang sẽ có sự thay đổi người, sau khi chủ tịch thành phố trước đó bị chuyển đi, thông thường sẽ do phó chủ tịch thành phố lên thay.
Nhưng lần này lại khác, chủ tịch sẽ lên thay lại là một người lính nhảy dù, hình như là họ Võ.
Tất nhiên, đối với Đinh Vô Ưu mà nói thì những việc này đều chẳng liên quan gì đến cô, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ những việc này sẽ có liên quan gì đến mình cả.
Đinh Vô Ưu cầm tấm thiệp trong tay nhìn về phía Lục Tấn Uyên, trong mắt là sự thắc mắc.
“Buổi tiệc tối nay, em sẽ đi với anh.
” Lục Tấn Uyên thản nhiên nói.
Đinh Vô Ưu nhíu mày, trực tiếp từ chối: “Tôi chưa bao giờ tham gia những buổi tiệc như thế này cả, hay là anh gọi người khác đi cùng đi.
” Khi nói ra những lời này, ở sâu trong lòng cô bỗng nhiên xuất hiện một cảm xúc gì đó rất khác lạ.
Chưa từng tham gia?
Lục Tấn Uyên ngạc nhiên, lập tức nghĩ đến việc hiện giờ Đinh Vô Ưu vẫn còn đang mất trí nhớ, vậy nên không thể nhớ rõ chuyện trước kia.
Anh đứng lên, chầm chậm nói: “Nếu như anh đi cùng với một người phụ nữ khác, lỡ như bị phóng viên chụp được, vậy thì phiền phức rồi.
”
Đinh Vô Ưu hoàn toàn không tin lời của anh, nhịn không được mà trừng mắt hỏi anh: “Chẳng lẽ đi với tôi thì anh sẽ không gặp phiền phức hay sao?”
Trải qua khoảng thời gian theo đuổi này, mặc dù không có tiến triển, nhưng Lục Tấn Uyên vẫn tương đối hài lòng, ít nhất, thái độ của Đinh Vô Ưu đối với anh, đã từ từ thay đổi lúc nào không hay.
Lúc cô ở trước mặt anh, cho dù là cách nói chuyện hay là biểu cảm trên khuôn mặt đều đã trở nên tự nhiên hơn, cũng sẽ không giống như trước đây, nói chuyện một cách cung kính, giống như hai người bình thường, không quá thân quen.
“Tất nhiên, quan trọng nhất đó là, phải tốn công giải thích với con trai nữa … Nếu như An Bảo nhìn thấy có người phụ nữ lạ nào đứng bên cạnh anh, chắc chắn sẽ tức giận.
”
Lời nói này của Lục Tấn Uyên cũng không phải là lời nói dối, trong thời gian năm năm này, lúc ở thủ đô, cho dù anh đã có con trai thì những cô gái con nhà gia thế vẫn như cũ bám riết lấy anh không tha.
Đứa con trai có tính tình ngang ngược, đối với những cô gái muốn làm mẹ kế của cậu nhóc, ngay lập tức biến thành khủng long nhỏ, tính tình trở nên vô cùng khó chịu.
Đinh Vô Ưu từ lâu đã quen với việc anh hay mượn con trai làm lá chắn để nói chuyện rồi, nhịn không được mà nhếch mép: “Vậy anh đừng mang theo bạn gái là được rồi.
”
“Tất nhiên là không được, rõ ràng anh là tổng giám đốc của Lục Thị, tham gia một buổi tiệc mà đến bạn gái cũng không có, vậy thì quá mất mặt rồi.
” Anh tỏ vẻ đây là việc đương nhiên mà nói.
Cô hít một hơi thật sâu, nghĩ tới điều gì đó lại nheo mắt lại: “Tôi có thể tham gia buổi tiệc, nhưng tôi có một yêu cầu, anh không cân bảo người tặng tôi mấy thứ hoa với quà nữa đâu.
“Được:” Lục Tấn Uyên cong môi, bỗng nhiên lại nghe lời cô mà đồng ý.
Anh đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, ngược lại lại làm cho Đinh Vô Ưu ngạc nhiên, vẫn luôn có cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng lại nghĩ không ra, nên đành thôi vậy.
Cô nào có biết rằng, cho dù cô không nói ra yêu cầu này, Lục Tấn Uyên cũng đã định là sẽ không làm nữa, dù sao thì, lúc trước làm quá lên như vậy cùng với những việc làm của con trai, mục đích chính là để cho mọi người đều biết rằng cô có quan hệ với anh.
Mà mục đích cũng đã đạt được rồi, vậy thì cũng không cần phải tiếp tục nữa.
.