Bây giờ bản thảo có vấn đề, cho dù việc đánh cắp không liên quan gì đến cô nhưng bản thân là giám đốc, không giữ gìn được cũng phải chịu trách nhiệm, cô không có lý do để bác bỏ.
Lúc này cô nghĩ tới Lục Tấn Uyên, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chán nản, Lục Tấn Uyên không ở công ty, hai ngày trước anh nói với cô anh phải đi công tác xa một chuyến, tầm khoảng một tuần mới có thể quay về.
Tình hình của cô ở công ty có lẽ đối phương vẫn chưa biết, trong lòng không nhịn được mà gượng cười, cô thật sự có tố chất gây tai họa sao?
Ngay cả khi xảy ra sự việc cũng vừa đúng lúc Lục Tấn Uyên không ở công ty, An Minh đương nhiên cũng đi công tác cùng với anh, cả Lục Thị lớn như vậy cũng không có lấy một người giúp đỡ cô.
Ôn Ninh không biết rằng vào lúc cô bị bắt đi, người âm thầm bảo vệ cô đã lập tức liên hệ với Lục Tấn Uyên đang đi công tác.
Lúc này Lục Tấn Uyên đang đàm phán với đối tác, An Minh nhận điện thoại, không dám trì hoãn hay giấu giếm mà trực tiếp nói cho ông chủ của mình.
Lục Tấn Uyên lập tức đứng dậy, không kịp chào hỏi mà sải bước đi thẳng bỏ lại đối tác đang đàm phán ngồi ở đó.
An Minh nhìn thấy như vậy trong lòng thoáng qua bốn chữ lớn: “quả nhiên như vậy”, ông chủ của anh ta không đáng tin, người làm trợ lý như anh ta ngoài việc ở lại thu dọn đống lộn xộn còn có thể làm gì chứ.
Bên Hà Nội.
Sau khi Ôn Ninh bị đưa vào cục cảnh sát liền bị nhốt trong phòng thẩm vấn, một lúc sau một nam một nữ thẩm vấn cầm theo tập tài liệu đi vào.
Cô ngồi xuống, nhìn hay tay đang bị còng lại, nhịn không được nhíu mày: “Nếu như tôi không nghe nhầm, tôi chỉ đến đây để phối hợp điều tra với các anh.
”
“Đối với một vụ án trộm cắp, các anh không hề có chứng cứ xác thực chứng minh có liên quan đến tôi, nếu đã như vậy, cái này…” Cô nói, ra hiểu một chút hai tay của mình.
Vẻ mặt của nữ thẩm vấn đầy nghiêm nghị, vẻ mặt của nam thẩm vấn lười biếng, còn ngáp dài, bọn họ hoàn toàn tỏ ra như không nghe thấy những lời khiếu nại của cô.
Vẻ mặt của Ôn Ninh trở nên khó coi: “Xin hỏi hai người có nghe thấy lời tôi nói không?”
Hai người kia cuối cùng cũng nhìn cô, nữ thẩm vấn cười khinh thường: “Cô biết nơi này là chỗ nào không? Cô còn cho rằng là nhà của mình sao, vào trong đây rồi thì thành thật một chút cho tôi, còn dám đưa ra yêu cầu, thật sự là thứ không biết điều.
”
“Bất kể là ở đâu cũng đều cần phải nói đạo lý, nơi này càng cần phải như vậy, trước khi không có chứng cứ tôi không phải phạm nhân, các cô không có tư cách để đối xử với tôi giống như cách đối xử với phạm nhân như vậy.
”
Nam thẩm vấn xua tay: “Được rồi, bớt nói nhảm đi, cô nói không sai, chỗ chúng tôi đây cũng có quy tắc, quy tắc của chúng tôi chính là như vậy.
”
Nữ thẩm vấn nhìn cô cách lạnh lùng, bắt đầu hỏi những thông tin cơ bản của cô như họ tên giới tính, Ôn Ninh trả lời từng cái một.
“Bây giờ tôi có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của cô, theo như kết quả điều tra sơ bộ của chúng tôi, thứ nhất tất cả những người khác trong bộ phận của cô đều có thể chứng minh bản thảo bị đánh cắp chỉ có một bộ hoàn chỉnh nằm trong tay cô.
”
“Thứ hai, người của chúng tôi đã tiến hành khám xét tại chỗ, máy tính của cô không hề có bất kỳ dấu vết bị xâm nhập nào.
Thậm chí phòng làm việc của cô, ngoài cô ra hoàn toàn không có dấu vân tay và dấu chân của người thứ hai.
”
“Điểm cuối cùng, tin tức mới nhất mà chúng tôi vừa nhận được, một khoản tiền mười bảy tỷ rưỡi đã được chuyển vào tài khoản của cô, thời điểm số tiền lớn kia được chuyển tới là vào tối ngày hôm qua, tài khoản của người chuyển hiển thị là ở nước ngoài.
”
“Dựa vào ba điểm trên, chúng tôi hoàn toàn có lý do để tin tưởng, vụ trộm bản thảo này hoàn toàn là do cô tự lấy trộm, số tiền mười bảy tỷ rưỡi đột ngột được chuyển vào tài khoản của cô chính là chứng cứ tốt nhất.
”
Ôn Ninh: “…” Cô cau mày, nếu như sự việc thật sự là như vậy cô cũng không có gì để nói, nhưng sự thật là bản thân cô thật sự còn không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
“Mười bảy tỷ rưỡi được chuyển khoản? Thật ngại quá chuyện này tôi càng không hề hay biết, xin các cô hãy điều tra cẩn thận một chút về bên chuyển khoản được không?”
Vẻ mặt của nữ thẩm vấn đầy mỉa mai: “Người đã tới chỗ của chúng tôi, mười người thì cả mười người đều nói bản thân bị oan, cô không thừa nhận cũng không có gì lạ.
”
“Nhưng không sao cả, có những chứng cứ này, cho dù cô có nhận hay không cũng không có ý nghĩa gì cả, chúng tôi cơ bản đã có thể định tội rồi.
”
Ôn Ninh: “…”
“Chờ một chút, cái gì mà các cô có thể định tội rồi chứ?”
“Theo như suy luận logic của các cô, cho dù có thể chứng minh được tôi là tình nghi lớn nhất thì sao chứ? Theo như điều tra của các cô, các cô loại trừ khả năng người khác gây án, nhưng cũng không tìm ra được chứng cứ tôi gây án, phải không?”
“Lẽ nào không tìm được người khác thì chắc chắn là tôi làm sao? Kết luận này của các cô thật quá cẩu thả, vô trách nhiệm.
” Cô không nhịn được mà tức giận.
“Đây là cô đang giảo biện.
” Nam thẩm vấn khẽ ho một tiếng, gõ vào bàn.
“Tôi không hề giảo biện, điều tôi nói là sự thật.
”
Cô nhăn mặt lại, trong lòng vừa thất vọng vừa hoảng sợ, cô thật không ngờ rằng kết quả của cuộc điều tra lại như vậy, sớm biết như vậy, trước khi cô vào trong này phải yêu cầu gọi điện cho Lục Tấn Uyên mới phải.
Nữ thẩm vấn nhìn cô: “Chúng tôi đã đưa ra kết luận, nếu như cô vẫn không hối cải không nhận sai vậy thì chúng tôi %3D phải áp dụng một số biện pháp rồi.
”
Trong lòng của Ôn Ninh căng thẳng: “Các cô muốn làm gì?” Không phải như cô nghĩ đấy chứ?
Hai người kia không để ý đến cô, thu dọn một chút rồi rời đi, để lại một mình cô ở trong phòng thẩm vấn.
Sau khi cánh cửa đóng sầm lại, một lúc sau không biết có phải cô bị ảo giác hay không, cô cảm thấy đèn ở trong phòng hình như sáng hơn một chút.
Rất nhanh sau đó cô biết rằng không phải là ảo giác.
Lúc này cô mới phát hiện ra trong phòng thẩm vấn này, toàn bộ trân nhà và các kẽ hở ở các bức tường xung quanh đều được lắp đặt nguồn sáng cực mạnh.
Cùng với âm thanh vang lên, những nguồn sáng này đột nhiên sáng chói, phương hướng của ánh sáng đều tập trung hết lại vào người cô.
Năng lượng của những ánh sáng này rất mạnh, khi tám phương tứ hương hội tụ lại, cường độ trực tiếp tăng lên gấp mấy chục lần, Ôn Ninh nhắm mắt lại nhưng vẫn cảm thấy mắt mình không thích ứng được.
Không chờ cô kịp định thần lại, nhạc ở hai bên cũng dần trở nên to hơn, tiết tấu gấp gáp, âm thanh cực lớn.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được ánh sáng xung quanh và âm thanh bên màng nhĩ vẫn dồn dập không ngừng, trong lòng cô vừa kinh hãi vừa tức giận vừa hoảng sợ.
Cứ như vậy thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lục Tấn Uyên đang ở xa, chặng đường quay về cũng vô cùng khó khăn, anh ngồi ở trong phòng chờ VỊP, kết quả chuyến bay anh cần để trở về lại vì phát hiện ra có luồng không khí lớn, nên không thể cất cánh, phải chờ đến tối để quan sát thêm.
Thông báo này thật giống như sét đánh ngang tai, thử thách sự nhẫn nại của Lục Tấn Uyên.
Anh lo lắng đi đi lại lại trong phòng, lập tức liên hệ với các mối quan hệ của anh ở Hà Nội, bảo đối phương điều tra rõ chuyện của Ôn Ninh.
.