Cô thấy Lê Văn Kiêu đã đánh phấn xong, trong tích tốc lại lấy ra một thỏi son màu hồng cam, rồi lập tức dừng lại.
“Đợi đã, anh Kiêu, anh đừng nói với tôi là, anh định đi gặp bố mẹ tôi với bộ dạng như thế này nhá?” Lệ Tư Duệ trợn tròn hai mắt.
Lê Văn Kiêu tự nhiên gật đầu, lại còn xua tay nói: “Yên tâm đi, tôi là người rất chuyên nghiệp, cô chưa xem đánh giá về tôi ở trên mạng à, ai cũng đánh giá cao năm sao đó, tôi ăn mặc gọn gàng sạch sẽ đẹp trai thế này, ông cụ gặp nhất định sẽ thích tôi thôi.”
Thích em gái anh á, ba mẹ tôi muốn nhìn thấy con rể họ, chứ không muốn gặp cô dâu đâu, anh đánh phấn thành dáng vẻ như một con quỷ vậy, cho ai xem vậy.
Sắc mặt Lệ Tư Duệ tối sầm lại, cô có cảm giác như mình mua hàng giá trên mạng vậy, cảm thấy bị lừa dối.
“Không cần, anh đừng bôi cứ thứ gì lên nữa, cứ để bình thường như vậy là được rồi.
“Cô mới không bình thường ấy, cô Duệ này, sao cô lại nói người khác vậy chứ.” Lê Văn Kiêu rất bất mãn nói.
Lệ Tư Duệ lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai nói anh như vậy, tôi sẽ trả tiền cho người đó.
Tôi nói sao thì anh cứ làm theo như vậy đi, nếu anh không muốn làm, tôi sẽ tìm người khác.”
Người trả tiền chính là đại gia, nên Lê Văn Kiêu im lặng lại, thỏa hiệp, tức giận cất thỏi son lại vào túi.
Ôn Ninh nhìn thấy vậy cũng không còn gì để nói.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến: “Ôn Ninh, Kiều Ngôn, sao mọi người vẫn còn ở đây vậy?”
Lệ Tư Duệ vừa quay người liền nhìn thấy An Minh đang bước về phía mình, cô vội vàng quay đầu đi, tâm lí lo lắng, tại sao lại đụng độ với anh ta ở đây rồi.
Nếu anh ta biết việc cô tự mình thuê một bạn trai nhân tình, chắc chắn sẽ cười nhạo cô.
An Minh đương nhiên cũng nhìn nhìn Lệ Tư Duệ, anh ta rướn lông mày: “Ô, đây không phải là cô chủ Duệ hay sao, không ngờ rằng lại gặp nhau ở đây, thật là trùng hợp nha.”
Anh ta lại nhìn hướng về phía đối diện với Lê Văn Kiêu: “Người này là ai vậy?”
Thần kinh Lệ Tư Duệ bỗng nhiên căng thẳng, đại não như quay cuồng định mở miệng nói gì đó, Kiều Ngôn nãy giờ không nói một lời nào, lúc này lại đột nhiên nói.
“Là bạn trai của cô ấy.”
Lệ Tư Duệ: “…” Giả vờ tỏ ra ngầu sao?
Cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên bình tĩnh cong môi lên: “Không sai, đây là bạn trai mới của tôi, họ Lê.” Cô do dự, không nói ra hết tên của Lê Văn Kiêu, dù sao cái tên này thực sự cũng chẳng độc đáo.
“Thuê đấy.” Vào lúc này Kiều Ngôn vẫn tiếp tục nói ra hai chữ này.
Ôn Ninh: “…”
Lệ Tư Duệ ngây người, mặt không cảm xúc nhìn Kiều Ngôn nhưng trong lòng thì lại không ngừng gào thét, chị Ngôn, tôi có chỗ nào động tới chị, thì chị nói ra để tôi sửa không được à, sao lại phá tôi như vậy chứ.
An Minh sững sờ trong giây lát rồi đột nhiên nhìn về phía Lệ Tư Duệ, khóe miệng cong lên có chút kì quái, nhìn Lệ Tư Duệ đang tức giận.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ai nói là tôi thuê, đây là bạn trai nghiêm túc của tôi, là tình yêu chân thật đấy có biết không hả?”
Không biết hôm nay cô đã đắc tội với vị thần nào, mà mọi chuyện cứ bị phá hỏng như vậy chứ.
Lê Văn Kiêu lập tức trừng mắt lên nhìn cô: “Ai cùng với cô là tình yêu chân thật chứ, đừng ăn nói hàm hồ làm hỏng thanh danh của tôi.”
Lệ Tư Duệ: “…”
Ôn Ninh: “….”
Lê Văn Kiêu nói xong, lập tức lấy cây son trong túi ra, thoa lên môi, sau đó siết chặt, mím chặt đôi môi hồng của mình với An Minh, cười rất tươi.
“Chào anh đẹp trai, để tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Lê, tên đầy đủ là Lê Văn Kiêu, anh có thể gọi tôi là Kiêu.”
“….”
Đột nhiên sắc mặt An Minh xám xịt lại, liếc mắt lạnh lùng nhìn Lê Văn Kiêu, rồi rời đi.
Ôn Ninh nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng hiện tại thật hỗn loạn.
Trán Lệ Tư Duệ nổi từng mảng gân xanh, co quắp tức giận, cô nhìn Lê Văn Kiêu, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào anh ta, Ôn Ninh cho rằng lúc này vì người bạn tốt của mình có thể sẽ ra tay nên cô liền đập bàn.
“Con chết tiệt kia, mau trả lại tiền đây.”
Ôn Ninh: “….”
“Cô chủ Duệ, tiền đặt cọc không được hoàn lại, cô sao lại là người không biết quy tắc vậy, còn chửi bới người khác nữa, một chút tư chất cũng không có.” Lê Văn Kiêu cau mày.
“Haha, anh còn không biết xấu hổ còn nói tôi như vậy, bà tôi đây bỏ tiền ra để tìm người làm việc, anh đã lấy tiền rồi giờ muốn lật lọng à.
Mà si mê phụ nữ thì không nói đi, này lại hướng về mấy người đàn ông sỉ mê là sao hả?
Anh bị bệnh à.” Lệ Tư Duệ nghiến răng nghiến lợi nói.
Đột nhiên sắc mặt Lê Văn Kiêu thật khó coi, hết nhìn cô rồi lại nhìn An Minh, nhếch mép nói: “Cô thích anh chàng đẹp trai này sao?”
“Sao có thể chứ.” Lệ Tư Duệ lập tức đáp trả.
“Vậy sao cô còn nổi giận làm gì.”
Văn Kiêu trợn tròn mắt lên.
Lệ Tư Duệ: “….”
Cô thở hổn hển, run lên vì tức giận, đây là trọng điểm sao? Cô cảm thấy mình như bị tức chết rồi.
Với bộ não của An Minh, thông qua đoạn nói chuyện ngắn của hai người, cơ bản đã đoán được đang xảy ra chuyện gì, nên vốn chỉ hứng thú đứng ngoài xem cuộc VuI.
Thấy người phụ nữ Lệ Tư Duệ này không còn nói nên lời, cũng là một thú Vui.
Nhưng rất nhanh, anh đã phải hối hận.
Lập tức ánh mắt của Lê Văn Kiêu dán chặt vào anh, bộ mặt thật hưng phấn bước tới: “Này anh đẹp trai, xưng hô như thế nào vậy? Chúng ta để lại phương thức liên lạc nhé, sau này có thể thường xuyên liên lạc.”
Anh liền lùi lại phía sau một bước, không chút nể tình, nói: “Anh đây là…”.