“Giám đốc Ninh, cô nhất định phải làm chủ cho chúng tôi, người của bộ phận A quá quá đáng rồi, ức hiếp người khác trắng trợn.
”
Ôn Ninh nhíu mày, bộ phận A?
Sau một hồi hỏi thăm, cô mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bộ phận thiết kế của Lục Thị có bốn bộ phận, bốn bộ phận này, cơ bản bao gồm tất cả các mặt hàng quần áo của trụ sở chính trong lĩnh vực kinh doanh áo quần, bao gồm các cửa hàng quần áo thuộc trụ sở chính của Lục Thị và một số hoạt động đặc định của minh tinh.
Bốn bộ phận này còn có thể chia ra thành, hai loại cao cấp và bình dân, trong đó, bộ phận AB đương nhiên là cao cấp, và hai bộ phận này có thể xử lí các hạng mục trong thời gian dài.
Dựa theo lời kể của các nhân viên bộ phận, người bên bộ phận A luôn coi thường ba bộ phận khác, bao gồm cả bộ phận B trong đó.
Ngoại trừ bộ phận B, đối với các hạng mục dự án của hai bộ phận còn lại, bộ phận A luôn coi thường, trước nay chưa từng để tâm đến, làm như tự nhiên không có chuyện gì, nhưng bộ phận B không giống như vậy, hạng mục ở trong tầm tay, đã bị bộ phận A cướp mất.
Lần này cũng như vậy, trong các hạng mục quần áo được giao ở trên, trong đó có một buổi trình diễn thời trang mới sẽ được tổ chức vào tháng sau, bởi vì bộ phận A đã nhanh tay lấy được một số hạng mục lớn, vì vậy, việc tổ chức buổi biểu diễn thời trang này giao cho bên B.
Không ngờ rằng, vẫn bị người của bên A hớt tay trên.
Sự cạnh tranh nội bộ giữa các bộ phận cả Lục Thị rất khắc nghiệt, chỉ cần nó không ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng, bên trên nhìn chung sẽ không thể quản lí được.
“Vì đó là hạng mục được giao cho bộ phận B, vậy bộ phận A lấy lí do gì để cướp nó chứ?” Ôn Ninh hỏi.
Câu hỏi này vừa được đưa ra, người của bộ phận B người nọ nhìn người kia, không đưa ra được đáp án dù chỉ một lời.
Cô cau mày lại, đây là câu hỏi khó trả lời đến thế sao?
Sau một hồi hỏi cặn kẽ mới biết, hóa ra chẳng cần phải có lí do, trong bộ phận thiết kế quần áo của công ty, sự tồn tại của bộ phận A giống như thủ lĩnh đi đầu trong lĩnh vực này, ba bộ phận khác chỉ là đàn em.
Thủ lĩnh muốn lấy đồ của em nhỏ, có lẽ bất di bất dịch, không cần phải có lí do.
Theo thời gian dài, ba bộ phận kia cảm thấy đó là điều đương nhiên, không có chút tâm lí muốn phản kháng nào.
Ôn Ninh như vô thức nhìn dáng vẻ mọi người trước mặt, không một ai biết, làm cô không khỏi thở dài, cuối cùng thì cô cũng hiểu ra.
Bởi vì trước đó đối với hành vi của bộ phận A cô không cảm nhận được điều gì, lần này như mở mang được tầm mắt, rõ ràng là muốn ra mặt rằng bản thân nổi bật hơn họ mà.
Còn tại sao có thể cảm nhận được điều đó, chuyện của giám đốc thiết kế trước đây không có cách nào làm được thì cô có thể làm, Ôn Ninh biết rằng, có lẽ cô thấy được, Lục Tấn Uyên chính là hậu phương của bản thân cô.
Thành thật mà nói, những kế hoạch trước mặt như vậy, khiến tâm lí Ôn Ninh phải thật vững vàng.
Nhưng cô với tư cách là giám đốc thiết kế bên bộ phận B, nhiệm vụ của bộ phận mình bị cướp mất, nếu cô không đứng lên làm điều gì đó, thì không được tốt cho lắm.
Đúng lúc Ôn Ninh đang do dự, một vị khách không mời mà đến đã tới bộ phận B.
“Ồ, thật náo nhiệt, mọi người đang họp à?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Cô nhìn sang, một người phụ nữ vẻ ngoài thanh tú, duyên dáng, hai tay ôm trước ngực bước tới, theo sau là hai người làm thiết kế.
Ôn Ninh trong lòng cũng đoán được một chút thân phận của người này, liền tiến lên trước hỏi: “Xin chào, cho hỏi cô là ai?”
“Tôi là Hồng Ngọc giám đốc thiết kế bộ phận A, thời gian trước tôi có ra nước ngoài tham gia triển lãm quốc tế, đến khi quay về mới nghe nói quản lí của bộ phận B đã đổi người rồi, nên tối dẫn mọi người đến ra mắt một chút.
”
Ôn Ninh im lặng, mỉm cười nhẹ nhàng: “Xin chào, giám đốc Ngọc, tôi là Ôn Ninh, tôi là giám đốc thiết kế mới của bộ phận B.
”
Bên A khác với ba bên còn lại, giám đốc thiết kế của ba bộ còn lại, về cơ bản họ là người có tiếng nói cuối cùng, nhưng bên A thì khác.
Mặc dù Hồng Ngọc là giám đốc, nhưng có rất nhiều giám đốc thiết kế ở bộ phận A, bất kể năng lực hay trình độ của họ, từng người từng người một đều có tinh thần cao.
Các sự kiện lớn trong bộ phận, đều được quyết định thông qua thương lượng và biểu quyết từng người, nếu cô ta muốn làm gì trong thẩm quyền của mình, là một việc rất khó.
Trên đầu Hồng Ngọc cái gọi là giám đốc thiết kế của bộ phận A, kỳ thực rất lo lắng, trên thực tế nói nó chỉ là hình thức thì đúng hơn.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng hết sức để có được danh hiệu này, chỉ vì một điểm, chính là giám đốc thiết kế của bộ phận A, tại một vài cuộc họp lớn của bộ phận, hoặc là lúc có một số văn bản quan trọng cần được thông qua, yêu cầu giám đốc phải đích thân gửi lên văn phòng chủ tịch.
Hồng Ngọc muốn có cơ hội này để gặp Lục Tấn Uyên vài lần, gần gũi hơn với Lục Tấn Uyên, đó chính là mục đích của cô ta.
Nhưng hiện tại, khi cô ta quay trở về, rất nhiều người truyền tai nhau, có một giám đốc thiết kế mới bên bộ phận B, xinh đẹp tuyệt trần, quan trọng hơn là, cô được chính chủ tịch Uyên bổ nhiệm.
Chủ tịch Uyên rất coi trọng cô, vì cô, không lâu trước đó còn sa thải một viên chức cấp cao, những lời đồn này đến tai Hồng Ngọc, chúng như lưỡi đao sắc khiến cô ta không thể chịu đựng được.
Hồng Ngọc có thể đảm nhiệm chức vụ giám đốc thiết kế của bộ phận A, đương nhiên cô ta có năng lực và lợi thế, trong số những người bạn đồng trang lứa, cô ta vốn rất tự phụ về bản thân mình.
Bởi vậy, cô ta tự cho rằng sự hiểu biết quan sát và thấu hiểu của cô ta đối với Lục Tấn Uyên nhiều năm qua, thì hầu hết những tin đồn này đều phóng đại không đúng với sự thật, nhưng điều này không ngăn cản cô ta xem Ôn Ninh như cái gai trong mắt.
Giờ cô ta đến xem, dù đó chỉ là tin đồn, cái người tên Ôn Ninh này, chắc chắn có chút quan hệ với Lục Tấn Uyên, về điểm này, điều này khiến cô ta không thể chấp nhận được.
“Giám đốc Ninh, tôi nghe nói trong tay cô có một hạng mục về đồng phục trường học, khi tôi đi công tác ở nước ngoài, tình cờ quay lại trường cũ để thăm trường, đối với hạng mục này tôi có một vài ý tưởng, bởi vậy, hạng mục lần này vẫn nên giao cho bộ phận A hoàn thành đi.
”
Hạng mục đồng phục trường học, chính là thiết kế đồng phục học sinh.
Hạng mục trong tay của Ôn Ninh, tổng cộng có hai trường, một trường công lập và một trường tư thục.
Nhưng cả hai trường học này đều thuộc tâng lớp quý tộc, ngoài yêu cầu cơ bản là rộng rãi, thì điêu quan trọng nhất là yêu cầu mới lạ đẹp mắt, hiệu quả khi mặc chúng trên người, không thể kém hơn so với đồng phục những trường khác, cuối cùng, đồng phục cũng chính là bộ mặt của trường học.
Ôn Ninh vẫn chưa thử thiết kế kế hoạch đồng phục trường học này, lúc nhận nó trong tay, cô vô cùng thích thú, mấy ngày hôm nay đều suy nghĩ về nó, nhưng không thể ngờ rằng, có thể bị người khác cướp mất.
Những người khác trong bộ phận B, trên mặt biểu hiện rõ sự tinh tế, giám đốc bộ phận A đích thân đến hỏi thăm hạng mục này, ai cũng như ngửi thấy mùi thuốc súng.
Ôn Ninh đương nhiên cũng nhìn ra được, mặc dù cô không biết sự thù địch của Hồng Ngọc mạnh mẽ đến đâu.
Cô nhẹ nhàng cười: “Thật là trùng hợp, cho dù giám đốc Ngọc không tới tìm tôi thì tôi cũng chuẩn bị tới bộ phận A để tìm giám đốc Ngọc đây.
”
“Tôi nghe nói sáng sớm nay bộ phận A đã đến lấy đi một số văn kiện vê hạng mục này của bộ phận B, không biết giám đốc Ngọc có thể giải thích một chút, nguyên nhân họ đến lấy đi không?
Hồng Ngọc: “….
”
Cô ta có chút choáng váng và tức giận, dường như không ngờ Ôn Ninh dám hỏi cô ta vì cái gì và tại sao, trong tâm lí người bên bộ phận A, đã quen kiểu nhìn thấy dự án là trực tiếp lấy nó, về cơ bản đã cho rằng đó là điều bình thường.
Đột nhiên có một ngày bị hỏi chuyện, thực sự là điều lạ lãm.
.