Chỉ là, vì Ôn Ninh không muốn nói thêm, Bạch Ngọc Linh cũng không có hỏi thêm.
Những gì đã xảy ra trong quá khứ là vô nghĩa để hỏi lại.
Hai mẹ con lặng lẽ ở một lúc, không ai lên tiếng, nhưng không khí hòa thuận hòa thuận khiến họ nhớ họ rất nhiều.
Một lúc sau, Bạch Ngọc Linh dường như đang suy nghĩ điều gì, ngẩng đầu nhìn Ôn Ninh, ” Con vẫn còn sống, Hạ An Bình có biết điều đó không?”
Không ngờ Bạch Ngọc Linh lại đột nhiên nhắc tới Hạ An Bình, Ôn Ninh sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Mặc dù đã nghĩ đến việc liên lạc với Hạ An Bình, nhưng số điện thoại di động trước đây của anh và mọi thứ đều đã bị thay đổi, Ôn Ninh cũng không tiếp tục tìm nữa.
Trong thời gian khó khăn nhất của cô, Hạ An Bình đã hy sinh rất nhiều cho cô và giúp đỡ cô rất nhiều, nếu anh đã có một cuộc sống của riêng mình, cô cũng không muốn gây rắc rối cho anh nữa.
” Thông tin liên hệ của anh ấy đã bị thay đổi và con không thể tìm thấy ai khác.
” Bạch Ngọc Linh thở dài khi nghe những lời đó, ” Đứa nhỏ đó, sau tai nạn của con, đã đi tìm con, quỳ ở trước mặt mẹ cả đêm.
Nó nói rằng nó có lỗi với con, là nó đã hại con.
“
Quỳ cả đêm?
Ôn Ninh nghĩ đến người đàn ông liều lĩnh đó, nhưng chưa từng nghĩ anh sẽ làm ra chuyện như vậy.
Cái chết của cô có lẽ đã để lại cho anh rất nhiều góc tối trong tâm lý.
” Dù có chút tức giận về sự việc đó nhưng mẹ không thể nói gì khi thấy thằng bé buồn như vậy.
Dù gì thì thằng bé cũng đã bỏ rất nhiều công sức để giúp đỡ mẹ con chúng ta từ đầu đến cuối “.
” Chỉ là sau ngày hôm đó, cả người thằng bé đều thay đổi.
Sau khi ở bên mẹ vài ngày, thằng bé nói rằng nó có việc quan trọng phải rời khỏi đây.
“
Nghe xong lời này, suy nghĩ trong đầu Ôn Ninh không khỏi phức tạp.
Cô rất muốn liên lạc với Hạ An Bình và nói với anh rằng cô vẫn ổn, anh không làm gì sai và không cần phải tự trách bản than như vậy.
Nhưng mà, điều đó thật khó khăn.
” Tuy nhiên, Hạ An Bình đã sắp xếp cho mẹ một vú em trước khi nó đi, hiện tại vẫn luôn ở với mẹ, có lẽ, con có thể đi hỏi cô ấy.
“
Bạch Ngọc Linh nói xong cũng có chút mệt mỏi, Ôn Ninh vừa thấy liền gật đầu, ” Con biết rồi, con sẽ cố gắng hết sức để liên lạc với anh ấy, sẽ không để anh ấy bị giam trong bóng tối.
Mẹ, mẹ chỉ mới vừa mổ xong nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng quá mệt mỏi.
“
Bạch Ngọc Linh gật đầu.
Vốn dĩ, từ khi phát bệnh đột ngột này, bà không còn mong muốn sống sót, dù sao con gái của bà cũng không còn, hơn nữa Lục An Bảo cũng đang sống rất tốt nhà Lục gia, bà không phải lo lắng gì nữa.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Ôn Ninh trở về, bà không muốn nằm dài chờ chết nữa, con gái còn chưa có hạnh phúc, người làm mẹ, sao có thể buông thả nhân gian?
“Ninh Ninh, mấy năm nay con văng mặt, tài sản nhà Ôn gia vẫn giữ lại, nếu có thời gian, mẹ sẽ chuyển quyền sở hữu sang tên của con.
Mẹ không có năng lực quản lý, con nên tiếp quản nó.”
Ôn Ninh không ngờ rằng Bạch Ngọc Linh vẫn sẽ duy trì công ty và tài sản của gia đình Ôn gia cho tới bây giờ.
Gật đầu, ” Con hiểu rồi.
” “Nhận công ty, con là con gái, có thể không muốn điều hành, bán đi cũng được, vừa tốt, mẹ hy vọng lần này có thể trả hết số tiền Lục Tấn Uyên cho mẹ.
“
Bạch Ngọc Linh dùng sức lắc nhẹ tay Ôn Ninh.
Bà luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, hồi đó bà đã cùng Ôn Khải Mặc khởi nghiệp bằng tay không, chính xác là loại tính cách cứng rắn này.
Kể từ khi đổ bệnh, bà ấy thậm chí không nghĩ đến việc đi chữa trị, nhưng đã được Lục Tấn Uyên tìm thấy và gửi đến đây.
Khi đó bà không muốn nhận loại sủng ái này, dù sao trong long bà, Ôn Ninh là bị Lục Tấn Uyên ép chết.
Đối mặt với kẻ thù, bà không muốn nợ anh bất kì một điều gì đó.
Chỉ là bà đã ốm rất nặng, Lục Tấn Uyên nói, ” Bác có muốn An Bảo nhìn thấy bà của mình chết trước mặt mình khi còn nhỏ không? Bác có muốn con trở thành tội phạm đã giết chết bà của thằng bé không? “
Bạch Ngọc Linh đã thỏa hiệp, nhưng bà vẫn đang suy nghĩ về việc trả lại số tiền mà Lục Tấn Uyên đã chi cho mình.
Chỉ là trước nay bị người không đáng tin cậy làm khổ, hiện tại Ôn Ninh đã trở lại, như vậy sẽ rất tốt.
” Mẹ…”
Ôn Ninh làm sao có thể không hiểu tâm tư của Bạch Ngọc Linh.
Kể từ khi gặp phải nguy hiểm ở nước ngoài, cô luôn không thích cách cư xử của Lục Tấn Uyên.
Nếu không trả hết nợ, bà ấy sẽ không thể yên tâm điều trị.
” Ninh Ninh, nói thẳng cho mẹ biết, tại sao con lại dính líu đến anh ta? “
“Con … chỉ là một tai nạn … “
Ôn Ninh cũng ngẩn ra khi được hỏi câu này.
Nếu nói cô cố ý muốn tìm Lục Tấn Uyên để tiếp tục quan hệ, điều đó tuyệt đối là không thể.
Tuy nhiên, đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà ông trời đã sắp đặt, để họ trộn lẫn với nhau một lần nữa và gặp nhau một cách tình cờ.
Nghiệt Duyên.
Ngoại trừ 2 chữ này, cô không thể mô tả mối quan hệ giữa bọn họ.
” Con không muốn nói, mẹ sẽ không ép buộc con, nhưng con phải suy nghĩ cho kỹ càng, liệu tình hình của con có tốt hơn vì sự tồn tại của An Bảo không? Những chuyện đó đã xảy ra cách đây 5 năm, mẹ không muốn nó lại xảy ra với con nữa.
” Nếu nhà Lục gia lại dám làm chuyện này, mẹ nhất định sẽ liều mạng chiến đấu với họ.
“
Lời nói của Bạch Ngọc Linh đã đánh thức ký ức mà Ôn Ninh không muốn nhớ lại.
Liệu cô có thể quên những gì nhà Lục gia đã làm không?
Chỉ là cô thực sự không quan tâm đến các bậc tiền bối, với tính cách kiêu ngạo của Diệp Uyển Tĩnh, có thể tiếp nhận cô hay không cũng là một vấn đề.
“Con sẽ suy nghĩ về điều đó.
“
Ôn Ninh trầm mặc không nói nữa.
Thấy cô đã nghe thấy, Bạch Ngọc Linh cũng không ép cô làm gì.
Loại chuyện này, chỉ hữu ích khi bản thân tự mình tìm ra.
Sau khi Ôn Ninh ổn định Bạch Ngọc Linh, cô lặng lẽ bước ra ngoài.
Vừa đẩy cửa vào, cô đã nhìn thấy Lục Tấn Uyên đang đợi cô ở ngoài cửa.
Người đàn ông mặc vest đen, dưới ánh đèn lạnh lẽo của bệnh viện, phác ra một cảm giác hoàn mỹ.
Lạnh lùng, khó tiếp cận như một vị thần.
Tuy nhiên, khi nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, Lục Tấn Uyên lập tức bước tới.
” Như thế nào rồi 2 “
Người đàn ông đương nhiên muốn nắm tay Ôn Ninh, nhưng cô giả vờ sửa sang lại tóc của mình, tránh khỏi vòng tay anh.
Lục Tấn Uyên ánh mắt tối sầm lại, nhưng anh không có biểu hiện gì.
” Cũng may là bây giờ mẹ đã ngủ, để bà ấy nghỉ ngơi đã.
“
” Em cũng mệt, trở về nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.
‘ Lục Tấn Uyên nhìn đôi mắt đỏ hoe của Ôn Ninh, biết vừa rồi cô nhất định phải nói rất nhiều tâm tư với Bạch Ngọc Linh, nhưng những lời này có ảnh hưởng đến thái độ hiện tại của cô đối với bản thân hay không thì vẫn chưa rõ.
” Em … em muốn từ chức và ở cùng với mẹ em.
“
Ôn Ninh suy nghĩ một chút, liền nảy ra ý tưởng này.
Vừa rồi cô còn tưởng rằng, nhà Ôn gia là tâm huyết mà Bạch Linh Ngọc duy trì từ khi còn trẻ cho tới bây giờ, chỉ cần bán đi thì có thể thu được rất nhiều tiền, nhưng dù sao cũng thật đáng tiếc.
Cô muốn giữ lại công ty của Ôn gia, hơn nữa hoàn cảnh của mẹ cô cũng không rõ rang, mặc dù rất thích thiết kế nhưng cô sẵn sàng hy sinh một ít để đi cùng mẹ.
” Từ chức?”
Lục Tấn Uyên cau mày..