“Làm sao vậy, em rất lạnh?” Hạ Tử An lập tức đem áo khoác cởi ra, khoác lên cho cô.
“Không cần, không phải lạnh” Cô chỉ là sợ hãi mà thôi.
Nhưng mà Hạ Tử An cũng không để ý tới lời từ chối của cô “Gió biển quả thật có chút lạnh, khoác vào đi, đừng để bị cảm, em bây giờ gầy như vậy, tôi sợ sẽ bị gió thổi bay mất.
”
Ôn Ninh mỉm cười, Hạ Tử An còn nói thêm: “Những chuyện này tôi đều hiểu rõ, em đừng lo lắng quá, tôi sẽ giúp em.
”
Ôn Ninh gật đầu, sau đó liền lấy một tờ giấy ra, viết vài manh mối lên, đưa cho Hạ Tử An, “Tôi thật sự không biết cảm ơn anh như thế nào nữa.
”
Hạ Tử An nhìn thấy sự cảm kích tràn đầy trong ánh mắt của cô, hô hấp bỗng dưng dừng lại, sau đó mới nhếch mép nở nụ cười bất cần đời thường ngày “Chúng ta là bạn bè, tôi không giúp em thì giúp ai?”
Hai người trở lại trên xe, Hạ Tử An khăng khăng phải đưa cô về nhà.
Ôn Ninh suy nghĩ một chút, nếu để Lục Tấn Uyên phát hiện cô cùng Hạ Tử An về nhà, nhất định sẽ rất tức giận, cho nên cô vẫn muốn từ chối.
“Chỗ này rất hẻo lánh, em không tìm thấy cái xe nào đâu.
Đừng kì kèo nữa, nhanh lên, tý nữa trời tối sẽ rất lạnh đấy.
”
Thấy không thể từ chối được nữa, Ôn Ninh chỉ có thể thay đổi địa chỉ, cô có thể xuống xe sớm một chút, sau đó tự mình đi bộ về.
Hạ Tử An đưa cô đến địa chỉ mà cô đã nói kia, Ôn Ninh gấp áo khoác gọn gàng lại, đặt trên chỗ ngồi “Vậy tôi đi đây”
“Em phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng để đến lúc tôi vất vả điều tra mấy chuyện mà em muốn biết xong thì chính em lại bị bệnh”
Ôn Ninh cười gật đầu, nhìn người nọ rời đi, sau đó chậm rãi đi trở về nhà họ Lục.
Trở lại nhà họ Lục, Ôn Ninh nhìn thoáng qua xe của Lục Tấn Uyên đang đậu bên ngoài, cô có chút bối rối, vội vàng trở về phòng, mở cửa, phát hiện bên trong có người.
Lục Tấn Uyên đang vắt chéo chân ngồi ở trên ghế, ung dung nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến Ôn Ninh cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Tôi… tôi về rồi đây” Ôn Ninh cố gắng mở miệng, lúc này Lục Tấn Uyên mới cười lạnh một tiếng.
“Cô còn chịu trở về, thật sự không dễ dàng”
Ôn Ninh ngẩn ra, sau đó, một đống ảnh rơi xuống trước mặt cô, Lục Tấn Uyên sải bước tới, nắm lấy mái tóc dài của cô, bắt cô phải ngẩng đầu nhìn anh, “Đi ra ngoài ngắm biển cùng Hạ Tử An, có phải rất vui không? ”
Lúc Lục Tấn Uyên về đến nhà, không thấy Ôn Ninh đâu, đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô về liền sai người đi tìm, không ngờ thứ anh nhìn thấy lại là dáng vẻ cô cùng Hạ Tử An đang ngồi bên bờ biển hẹn hò như một cặp tình nhân.
Đặc biệt lúc thấy Ôn Ninh mặc quần áo của Hạ Tử An, khiến anh nghĩ tới việc bọn họ có phải đã làm những chuyện không nên làm rồi hay không.
“Tôi không có!” Ôn Ninh lắc đầu “Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè.
.
”
Nói xong, Ôn Ninh cũng nở nụ cười tự giễu, nói mấy lời này có tác dụng gì sao, Lục Tấn Uyên chẳng lẽ sẽ vì mấy lời này mà tin tưởng cô sao?
Quả nhiên Lục Tấn Uyên nghe xong mấy lời này của cô liền đem tất cả ảnh trong tay đều ném ra ngoài, buông tóc ra, bóp cắm cô nói “Một người đàn bà như cô làm gì có bạn bè, chỉ là muốn dựa vào cái danh nghĩa này để cùng với mấy tên đàn ông phát sinh quan hệ mà thôi, dù sao, cô cũng không cần phải bỏ tiền.
”
Ôn Ninh đã vô số lần nghe qua đủ loại châm chọc của Lục Tấn Uyên, nhưng loại sỉ nhục thế này vẫn khiến cô không thể chịu nổi, huống chi, Hạ Tử An không phải là người như vậy.
Anh vì cớ gì luôn nghĩ xấu về người khác như vậy?
“Lục Tấn Uyên, nếu anh đã nói tôi như thế, hẳn là rất ghét tôi đi.
”
“Không thì sao?” Lục Tấn Uyên cười lạnh một tiếng, đưa tay xé rách áo khoác của cô.
“Lần này cô rất thông minh, không lưu lại dấu vết, nhưng mà, những chỗ khác tôi vẫn phải kiểm tra.
Cởi quần áo ra, nằm xuống giường.
”
Lục Tấn Uyên lạnh lùng ra lệnh.
Lúc này đây, Ôn Ninh không hề cử động, trước kia bởi vì sợ hãi, cô đã làm rất nhiều chuyện không thể chịu nổi mà chính bản thân cô cũng không muốn nhớ lại, nhưng hiện tại cô không thể tiếp tục như thế nữa.
“Không, Lục Tấn Uyên, nếu anh đã cảm thấy tôi thật ghê tởm, chán ghét tôi như vậy, thì anh hãy cùng tôi ly hôn đi.
”
Ön Ninh gian nan nói xong, hơn nữa còn đã chuẩn bị sẵn sàng hứng chịu cơn giận dữ của người đàn ông này.
“Cô không sợ tôi tống cô trở lại ngục giam sao?” Lục Tấn Uyên quả thực rất tức giận, rõ ràng là Ôn Ninh ở bên ngoại dụ dỗ đàn ông thế mà bây giờ cô lại dám cãi lại anh thế này?
Cô nghĩ rằng có Hạ Tử An rồi thì sẽ có thể chống đối lại anh sao?
Ôn Ninh trầm mặc chốc lát, “Không sợ”
Cô dám nói như vậy thật ra không phải bởi vì cô không sợ hãi, mà là cô tin tưởng Hạ Tử An có thể tìm được chứng cứ giúp cô lật lại bản án, nếu cứ tiếp tục bị Lục Tấn Uyên sỉ nhục như thế này, cô thực sự sẽ phát điên mất.
“Được, tốt lắm.
.
” ánh mắt Lục Tấn Uyên lạnh lẽo, ngay sau đó, anh kéo thân thể mảnh mai của Ôn Ninh ấn vào tường, tay kìm chặt cổ cô, mạnh đến mức gần như khiến cô nghẹt thở.
Nhưng là mặc dù như vậy, Ôn Ninh cũng không có ý định cầu xin tha thứ.
Cô không muốn cứ sống ở nhà họ Lục mà không hề có một chút tôn nghiêm nào như vậy.
“Ôn Ninh, muốn tôi tác thành cho đôi gian phu dâm phụ các người sao, không thể nào.
”
Lục Tấn Uyên thấy cô không chịu nhận sai, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt, anh ném cô lên giường, thô lỗ để lại dấu vết xanh tím trên làn da trơn bóng mịn màng.
Ôn Ninh cố gắng đẩy anh ra, nhưng mà tay cũng nhanh chóng bị anh chế trụ, Lục Tấn Uyên cởi cà vạt ra, trực tiếp trói hai tay đang đẩy loạn của cô vào đầu giường.
“Không cần, anh buông ra, nếu anh đã cảm thấy tôi dơ bẩn như thế, thì không nên chạm vào tôi.
”
Ôn Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định chống cự, nhưng điều này chỉ khiến Lục Tấn Uyên càng thêm tức giận, anh vừa định rướn người về phía trước thì người phụ nữ dưới thân đột nhiên cong người lại, sắc mặt tái nhợt, nôn khan.
“Ôn Ninh, sao nào, cô vì muốn thủ thân cho Hạ Tử An nên bây giờ còn học thêm thủ đoạn mới? Hay là, làm chuyện đó với một người đàn ông khác không phải hắn ta nên cảm thấy buồn nôn?”
Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt khó chịu đều là nước mắt của Ôn Ninh trong lòng càng thêm bực bội, nhưng nhìn bộ dạng Ôn Ninh cũng không giống như đang cố ý giả vờ.
Giằng co một lát, anh liền lùi lại ra sau hai bước, trực tiếp đóng sầm cửa bỏ đi.
Ôn Ninh nghe tiếng cửa đóng sầm lại thật lớn, ho khan vài tiếng, lau đi nước mắt vì vừa mới nôn khan chảy ra, nhưng là cái cảm giác buồn nôn ghê tởm này cũng không có giảm bớt, mà ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Lúc ăn tối, Ôn Ninh không đi ra ngoài, cô không muốn nhìn thấy Lục Tấn Uyên, vì thế liền kêu người mang đồ ăn vào phòng.
Những món người giúp việc mang đến đều những món cô thường thích ăn, Ôn Ninh nhìn một cái, một chút cảm giác thèm ăn cũng không có, nhưng nghĩ đến những gì Hạ Tử An đã nói với cô, liền miễn cưỡng cầm đũa lên gắp vài miếng.
Không nghĩ tới, cơn buồn nôn lại xuất hiện, cô muốn kiềm chế nhưng vẫn không chống lại được phản ứng bản năng của cơ thể, cô bịt miệng lao vào nhà tắm nôn thốc nôn tháo.
Đến lúc nôn hết đồ trong bụng ra ngoài, mặt mày đã tái mét, nhưng khi nhìn thấy thức ăn, cô lại buồn nôn.
Ôn Ninh vội vàng mang hết đồ ăn ném ra ngoài, nằm ở trên giường ho khan.
Cô rốt cuộc bị làm sao vậy?.