Một lát sau, An Thần viết rõ ràng địa chỉ nhà và công ty mà Ôn Ninh đang làm ra giấy.
Nhưng anh ta cũng không dám để cho Lục Tấn Uyên trực tiếp nhìn thấy mà thận trọng kẹp trong một phần tài liệu.
Lục Tấn Uyên liếc nhìn tài liệu trước mặt, thình lình một tờ giấy rơi ra.
Nội dung trên giấy làm cho anh không khỏi nhíu mày.
Cái tên An Thần đáng chết này, từ lúc nào mà học được kiểu tự mình làm chủ?
Nghĩ nghĩ, Lục Tấn Uyên muốn xé nát tờ giấy này đi nhưng vẫn nhìn thoáng qua một chút nội dung bên trên.
Ôn Ninh coi như thuận lợi vượt qua phỏng vấn.
Sau khi được gọi đi thử việc thì đồng nghiệp đưa cô đi một vòng thăm quan, đồng thời giảng giải một chút về công việc cô phụ trách cần lưu ý những gì.
Ôn Ninh ôm không ít tài liệu trở về nhà.
Vừa đến cửa thì lại phát hiện có không ít người vây xem.
“Ở đâu ra con Rolls-Royce, nhìn không giống hàng nhái.”
“Không ngờ khu chung cư của chúng ta còn có người giàu như thế?”
Ôn Ninh ở một khu chung cư bình dân.
Ở đây đều làm những người làm hành chính 9 giờ đi 5 giờ chiều về.
Cho nên, đột nhiên xuất hiện một cỗ xe trị giá cả mấy tỷ thì không khỏi có chút hiếu kỳ.
Ôn Ninh không thấy hứng thú, nhưng vừa nhìn sang thì biểu cảm trở nên có chút kỳ quái.
Chiếc xe này… khá quen.
Đang suy nghĩ thì cửa xe liền mở ra.
Lục Tấn Uyên bước xuống từ chiếc xe.
Ánh mắt của những người chung quanh vừa hâm mộ vừa ghen tị, nhưng anh lại hoàn toàn làm như không thấy.
Vừa tan làm, anh vô thức lái xe tới nơi này.
Kết quả lại thấy một khu chung cư chật hẹp, cũ nát.
Cái người phụ nữ Ôn Ninh này đầu óc có phải có vấn đề không.
Thà ở một nơi rách rưới như này cũng muốn rời khỏi biệt thự nhà họ Lục?
Nghĩ vậy, tâm tình anh càng trở nên bực bội.
Đợi một hồi, Lục Tấn Uyên mới nhìn thấy Ôn Ninh trở về.
Dường như cô vui vẻ hơn so với thời gian ở nhà họ Lục.
Mặc dù vẫn gầy như cũ, nhưng lại không có cảm giác tiều tụy.
Cả người ngoại trừ vẻ lo lắng thì tỏa ra sức sống và sinh lực.
Rời khỏi anh làm cho cô thấy sảng khoái như vậy sao?
Sắc mặt Lục Tấn Uyên không đổi khóa xe lại, từng bước tới gần Ôn Ninh: “Tôi cảm thấy dường như cô còn có vài lời chưa nói với tôi.”
Ôn Ninh bây giờ mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Cô vốn không ngờ tới là Lục Tấn Uyên lại có thể tìm tới chỗ mình.
“Lời nên nói, tôi đã nói với ông nội Lục rồi.
Chúng ta không còn gì để nói nữa cả.”
Ôn Ninh xoay người rời đi, không muốn dây dưa nhiều với anh.
Mặc dù cô không biết Lục Tấn Uyên tới đây là vì cái gì, nhưng tóm lại, không phải là chuyện tốt.
Nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, Ôn Ninh không muốn tạo thêm phiền phức cho mình.
Lục Tấn Uyên thấy cô rời đi không chút do dự như vậy thì tay nắm chặt thành quyền, đuổi theo: “Sao thế? Cô vội vàng muốn về nhà để gặp tình nhân kia của mình à?”
“Lục Tấn Uyên, anh đủ rồi đấy!”
Ôn Ninh thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Lúc ở nhà họ Lục, anh đã không ngừng dùng những loại từ ngữ này để sỉ nhục cô.
Bây giờ cả hai đã ly hôn, không có bất cứ quan hệ nào, anh vẫn muốn đuổi tới, không ngừng rạch vết sẹo của cô ra.
Cô thật sự đã nhịn đủ rồi!
“Đủ? Đương nhiên là chưa đủ!”
Thấy Ôn Ninh nổi nóng, Lục Tấn Uyên càn khẳng định cô thật sự vội vàng rời đi như vậy là vì muốn cùng tên tình nhân kia ở một chỗ.
“Nếu đã tới, vậy tôi cũng muốn nhìn xem, người đàn ông làm cô mê tới thần hồn điện đảo rốt cuộc có bộ dạng ra sao.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên chống tay bên người Ôn Ninh, lạnh lùng mở miệng: “Ngược lại thật ra tôi cũng muốn biết, nếu như tên đàn ông đó biết được cô đã ngủ cùng tôi, còn từng ở tù thì không biết anh ta sẽ tiếp tục kiên trì hay là từ bỏ đây?”
Ôn Ninh ngạc nhiên đến độ mở to hai mắt.
Lục Tấn Uyên làm lòng cô hoàn toàn rơi vào hầm băng.
Thì ra trong lòng anh, cô chính là loại phụ nữ không đáng giá như vậy.
“Anh tự tiện xông vào nhà dân như vậy là phạm pháp!”
“Cho nên? Cô muốn báo cảnh sát? Vậy cô cũng có thể thử một chút.” Lục Tấn Uyên không quan tâm nhíu mày.
Anh không tin cảnh sát lại dám bắt mình.
Ôn Ninh cắn chặt môi dưới.
Lời của Lục Tấn Uyên đương nhiên cô có thể hiểu.
Thế lực của anh tại Giang Thành này, nào có ai dám đắc tội?
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không muốn nhượng bộ.
Bà cụ hàng xóm sát vách ra đổ rác, nhìn thấy Ôn Ninh và một người đàn ông đẹp trai cao lớn giống như là người nổi tiếng đứng cùng nhau thì lập tức nhiều chuyện.
“Ái chà, Ôn Ninh, đây là ai vậy? Con đừng nói, người này quen lắm, có điểm giống… giống ai nhỉ?”
Thấy bà cụ hàng xóm có hứng thú với Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh cũng không có cách.
Nhất là hình như cô biết dáng vẻ của Lục Tấn Uyên lớn lên như thế nào.
Sợ rước lấy phiền toái không cần thiết, cô tranh thủ mở cửa: “Bà ơi, con về nấu cơm đây, nói chuyện với bà sau nhé.”
Lục Tấn Uyên tự nhiên cũng theo vào, Ôn Ninh tức giận nhìn anh một cái: “Anh vào làm gì?”
Lục Tấn Uyên không trả lời, nhìn căn phòng tuy nhỏ nhưng được bài trí rất gọn gàng sạch sẽ.
Bên trong có rất nhiều đồ trang trí xinh xắn, mặc dù không xa hoa như biệt thự nhà họ Lục nhưng cũng xem như là ấm áp, dễ chịu.
Đây chính là nhà mới của Ôn Ninh và người đàn ông kia?
Sắc mặt Lục Tấn Uyên tuy bình tĩnh nhưng trong lòng đang phun trào lửa giận.
Anh đi thẳng vào, dự định nhìn xem người đàn ông kia rốt cuộc trông ra sao.
Nhìn thấy bộ dạng ngạo mạn của anh, Ôn Ninh không nhịn được mà cau mày: “Anh đừng làm sàn nhà của tôi bị bẩn.”
Hôm qua cô tốn bao công sức để lau sạch sẽ sàn nhà đấy, Lục Tấn Uyên thì hay rồi, đi giày da không khách khí đạp lên.
Đúng là đại thiếu gia không dính khói lửa trần gian.
“Vậy cô còn không mau lấy dép lê cho tôi?”
Ôn Ninh cười mỉa: “Xin lỗi, trong nhà không
Cô vừa chuyển tới được một hôm nên chỉ mua đồ dùng cho mình.
Còn về dép lê dành cho nam thì không thường dùng nên cô không mua.
Tiền có không nhiều, cô không thể lãng phí được.
Lục Tấn Uyên sững sờ.
Anh nhìn thoáng qua kệ giày, đúng là trên đó không có giày của đàn ông, thậm chí giày của nữ cũng chỉ có vài đôi.
“Người đàn ông kia bình thường đều đi chân trần vào nhà à?”
“Nếu như tôi nói chẳng có người đàn ông nào ở đây hết thì anh có tin không?”
Ôn Ninh lườm anh một cái.
Nói xong cũng không để ý tới anh nữa mà cất trứng gà và rau quả vào tủ lạnh.
Dựa theo sách mẹ và bé mà cô mua thì giai đoạn đầu khi mang thai phải đảm bảo dinh dưỡng.
Một ngày ba bữa phải ăn đúng giờ.
Mặc dù cô vừa mới bị Lục Tấn Uyên làm tức đến no nhưng vì đứa bé trong bụng, cô vẫn phải làm nhanh bữa cơm để ăn, như vậy mới có thể làm cho đứa bé khỏe mạnh mà lớn lên được.
Lục Tấn Uyên cởi giày ra đi vào.
Ánh mắt tùy tiện lướt qua căn phòng vài vòng.
Trong phòng hoàn toàn không có dấu hiệu của người khác, nhìn cũng không có vết tích nào của đàn ông cả..