Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Giản Nhụy Ái nhìn mái tóc bạc phơ của bà nội, tất cả nhớ nhung, tự trách cũng hóa thành nước mắt, chạy như bay đến bên cạnh và quỳ gối dưới chân của bà.

Cô không kìm chế được tiếng khóc thút thít, "Thật xin lỗi, cháu thật xin lỗi bà. . . . . ."

Bà nội vội vàng kéo Giản Nhụy Ái lên, những giọt nước mắt cũng bắt đầu chảy ra, "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. . . . . ."

Bàn tay của bà ru run vuốt ve gương mặt của Giản Nhụy Ái, nhìn cơ thể dường như gầy đi rất nhiều của cô, xem ra ở bên ngoài chịu không ít khó khăn, điều này làm cho bà rất đau lòng, nhìn gương mặt của cô mãi không dời đi đâu được.

Nắm lấy cánh tay của Giản Nhụy Ái, mãi không buông ra, năm năm rồi, đã năm năm bọn họ không gặp mặt, quá nhiều nhớ nhung nên khi gặp lại nhau cũng không biết phải nói như thế nào?

Chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn nhau!

Nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt Giản Nhụy Ái, nghẹn ngào hỏi "Bà nội, trong khoảng thời gian này bà sống như thế?"

"Ổn lắm. . . . . . Bà nội chỉ còn là một bộ xương, cuộc sống như thế cũng đã không sao rồi." Bà nội lau nước mắt trên mặt Giản Nhụy Ái, trong lòng quá nhiều cảm xúc không bỏ được

Giản Nhụy Ái nghĩ đến chuyện gì đó, xoay người kéo Giản Tử Hạo đứng bên cạnh Đơn Triết Hạo qua, nói: "Hạo Hạo, nhanh đến gọi cụ nội đi."

Ánh mắt Giản Tử Hạo nhìn bà nội mấy lần, khom lưng chín mươi độ khẽ lên tiếng: "Cụ nội, cháu chào cụ!"

Bà nội cúi đầu nhìn đứa bé cao chừng một mét, quần áo đơn giản, là một đứa bé vô cùng điển trai. Cậu chính là chắt của bà, điều đó làm bà kích động ngồi xổm xuống, ngắm nhìn gương mặt của Giản Tử Hạo.

"Giỏi lắm. . . . . . Thật là ngoan!"

Giản Tử Hạo khéo léo đưa bà tay nhỏ bé lau khô những giọt nước mắt trên mặt bà nội, "Cụ nội, đừng khóc, người thân gặp nhau nên vui mừng mới đúng."

Bà nội ngớ ngẩn, ngẩng đầu nhìn Giản Nhụy Ái, nghiêng đầu nhìn Giản Tử Hạo, thật là một đứa bé khéo léo lại thông minh, dáng vẻ lại giống như Đơn Triết Hạo năm xưa, thật đúng là cha nào con nấy, "Hạo Hạo nói đúng, cụ nội không khóc, mẹ cháu cũng không khóc, chúng ta đều phải cười, về sau chúng ta có thể ngày ngày ở chung một chỗ."

"Vẫn là bà nội thông minh hơn chứ không có ngu ngốc và đơn thuần giống mẹ cháu."

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng của ‘người lớn nhỏ’, đã làm cho mọi người cười to. Giản Nhụy Ái hiểu con trai của cô đã đem danh dự của cô đi lấy lòng người khác rồi.

Cô bất đắc dĩ đứng lấy mu bàn tay xoa xoa nước mắt trên mặt, có thể trở về nhà họ Đơn cô đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Dì Ngọc đứng ở bên cạnh, lặng lẽ lau nước mắt, nhìn tiểu thiếu gia thông minh như vậy, cũng vui mừng cười: "Phu nhân vừa mới trở về, hơn nữa bà chủ không thể thật đứng lâu, mọi người hãy ngồi xuống sofa nói chuyện đi."

Giản Nhụy Ái thút thít nghiêng đầu nhìn dì Ngọc, "Dì Ngọc. . . . . ." Vùi đầu vào người người của bà .

"Được rồi, phu nhân trở về thật là quá tốt, lão phu nhân không nên ngày ngày cau mày khổ mặt, rốt cuộc cả nhà họ Đơn sau cơn mưa trời lại sáng."

"Cám ơn người đã thay con chăm sóc cho bà nội thật tốt." Dì Ngọc tận chức tận trách với nhà họ Đơn, hơn nữa cũng đối xử với cô vô cùng tốt.

Dì Ngọc buông Giản Nhụy Ái ra, "Chăm sóc bà nội là trách nhiệm của dì Ngọc, các người ngồi xuống đi, dì Ngọc sẽ rót nước cho mọi người."

"Dạ!" Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt dõi theo dì Ngọc.

Đột nhiên Giản Nhụy Ái bị một cô gái kéo, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, không phải là tiểu thư trước kia đi cùng Hạo đó sao, "Còn nhớ tôi không? Tôi là người bị Đơn Triết Hạo ném đi, cô còn giúp tôi, tôi chính là Vương Thiến Như. . . . . ."

Giản Nhụy Ái thích một cô gái hoạt bát, thấy cô nhiệt tình như vậy, sắc mặt lúng túng kéo ra nụ cười, "Xin chào, tiểu thư Vương!"

"Không cần khách khí như thế, tôi cũng là cháu gái của bà nội, không đúng, là cháu gái của bạn bà nội, nhưng mà tôi lại cứ như bạn bè của bà."

"Ách!" Trên mặt Giản Nhụy Ái có chút kinh ngạc chăm chú nhìn vẻ mặt của Vương Thiến Như, không giấu được nụ cười, cô vừa khóc lại vừa cười giống như kẻ điên "Dĩ nhiên, chúng ta nhất định là bạn bè."

Vương Thiến Như nghe được đến mấy câu này, nụ cười càng thêm rực rỡ, khiến Giản Nhụy Ái rợn cả tóc gáy.

"Chúng ta là bạn bè, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"

"Ừ, có thể, nếu như cần tôi giúp gì thì cứ lên tiếng."

"Là thế này. . . . . . Hiện tại cô và Đơn Triết Hạo đã ở lại bên nhau, như vậy Cụ Duệ Tường?"

Vương Thiến Như biết họ ở chung một chỗ, nên mới hỏi ra những gì mình dấu trong lòng, dù sao cũng có liên quan đến hạnh phúc của cô.

Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Vương Thiến Hhư, đúng là cô gái đáng đánh đòn, vẻ mặt điển trai giờ đây đã cứng ngắc, anh lạnh lùng nói: "Vương Thiến Như, cô thật là nhiều chuyện."

"Nói nhiều như vậy sao, rõ ràng hỏi có mấy câu, thật là đàn ông khó tính."Vương Thiến Như khinh thường bĩu môi, ánh mắt hoàn toàn chiếu thẳng vào người Đơn Triết Hạo, trong đôi mắt mang theo chút khinh miệt, "Nhụy Ái, cô nói nhanh lên, hiện tại Cụ Duệ Tường ra sao rồi?"

"Vương Thiến Như, cô còn hỏi?" Gương mặt Đơn Triết Hạo càng ngày càng lạnh lẽo, quắc mắt trừng mi hầm hừ.

Nhưng chỉ cần một tiếng thét của Đơn Triết Hạo, thì cũng chẳng hề có chút lực sát thương đối với người sắt -Vương Thiến Như.

"Đơn Triết Hạo, tôi không có nói chuyện với anh, anh dài dòng như thế làm gì chứ. Hay là anh sợ Giản Nhụy Ái yêu anh Tường, cảm giác mình thua anh Tường. . . . . ."

"Vương Thiến Như. . . . . ." Trên trán Đơn Triết Hạo nổi đầy gân , lời nói chưa mở miệng, liền bị bà nội cắt đứt.

Bà nội đắm chìm không khí vui vẻ vì được gặp lại Giản Nhụy Ái, cũng không chịu im lặng, "Được rồi, hai người các cháu không cần nói đi nói lại, từng người một nói đi."

Giản Nhụy Ái nghe người khác nhắc tới Cụ Duệ Tường cũng không thoải mái. Chỉ có điều, hiện tại cô không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng khắc chế cảm xúc phức tạp trong lòng mình.

"Tôi và Cụ Duệ Tường đã ly hôn, anh ấy nên về nhà anh ấy."

Đơn Triết Hạo kinh ngạc, anh không đoán được Giản Nhụy Ái sẽ trả lời thẳng vấn đề này. Chẳng lẽ Giản Nhụy Ái đã bỏ qua tất cả, anh càng thêm hứng phấn.

"Cám ơn, Nhụy Ái." hếch lỗ mũi lên, hừ lạnh với Đơn Triết Hạo, cư nhiên bọn họ ở chung một chỗ, hiện tại là thời điểm Cụ Duệ Tường cô độc nhất, khi người ta mềm lòng nhất là lúc dễ tấn công nhất

Vương Thiến Như tươi cười, vỗ vỗ cánh tay bà nội: "Bà nội, con muốn đi ra ngoài, không cần chờ con về ăn cơm, hẹn gặp lại." Nói dứt lời liền vui vẻ chạy đi.

"Này!" Bà nội muốn gọi cô, nhưng Vương Thiến Như đã bỏ chạy không còn bóng dáng, nha đầu này chính là người không dấu được chuyện gì trong lòng cả.

Đơn Triết Hạo khẽ cau mày nhìn bóng dáng vừa rời đi, lạnh lùng nói: "Được rồi, không cần lo cho cô ấy, một cô gái điên điên khùng khùng."

Anh kéo tay Giản Nhụy Ái, nhìn thấy ánh mắt cô có một chút ảm đạm nho nhỏ khiến cõi lòng anh khẽ đau đớn.

"Hạo, con phải để ý đến nó nhiều hơn, dù sao nó cũng là chị của cháu." Bà nội kéo Giản Tử Hạo và Giản Nhụy Ái ra, trong ánh mắt đều là nụ cười hạnh phúc, "Tiểu Nhụy, Hạo Hạo, chúng ta tới nói chuyện đi, bà nội muốn trò chuyện với hai người."

"Lão phu nhân, nước đây." Dì Ngọc đưa thức uống tới "Phu nhân, đây là trà sữa, cô nhìn thử xem có uống được không?"

Giản Nhụy Ái nghe lời của dì Ngọc nói, cúi đầu nhìn tách trà sữa nóng hổi, trong lòng tràn đầy cảm động, không ngờ cô đã rời đi nhiều năm như vậy, bà vẫn còn nhớ cô thích uống trà sữa.

"Dì Ngọc, cám ơn dì."Giản Nhụy Ái bưng tách trà sữa lên, hớp một ngụm, mùi thơm thật là nhẹ, vị vô cùng tốt, trà sữa cũng có thể nấu ngon như thế..., trên mặt lan tỏa nụ cười vô cùng hạnh phúc, "Dì Ngọc, trà sữa thật ngon."

"Uống ngon thì uống nhiều một chút." Dì Ngọc nhìn nét mặt của Giản Nhụy Ái, giống như cũng bị lây niềm vui vậy. "Tôi lui xuống đây, các người cứ trò chuyện vui vẻ."

Ba người hạnh phúc trò chuyện. Giản Nhụy Ái và Giản Tử Hạo ở lại nhà họ Đơn cùng với bà nội. Giản Tử Hạo trò chuyện rất nhiệt tình với bà nội. Hai người chuyện nói mãi không ngừng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui