Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Nghe lời nói sắc bén của Đơn Triết Hạo, cả hai người không dám tiếp tục đóng kịch nữa. Từ Tú Liên bị vạch trần liền xấu hổ, thay đổi thái độ nói: "Hạo à, những chuyện mẹ làm không phải muốn để gặp lại con đâu . . . . . ."

Ánh mắt Đơn Triết Hạo trầm mặc, bình tĩnh nói: "Nói đi? các người cần bao nhiêu tiền?"

Từ Tú Liên ngẩn ra, không ngờ Đơn Triết Hạo tuyệt tình như vậy: "Hạo! mẹ không cần tiền."

"Được, không lấy tiền cũng không sao nhưng về sau hai người cũng không được xuất hiện ở nhà họ Đơn, nếu không cho dù các người là cha mẹ, tôi cũng không khách khí với hai người đâu". Đơn Triết Hạo vẫn lạnh lẽo nói.

Đơn Mộ Phi nắm chặt tay thành nắm đấm, kéo tay Từ Tú Liên, cũng lạnh giọng lên tiếng: "Đi ra! nơi này của chúng ta không hoan nghênh ngươi. Cút! Ngươi lập tức cút khỏi đây cho ta. . . . . ."

Đơn Triết Hạo nhíu mày nhìn Đơn Mộ Phi vàTừ Tú Liên: "Được, các người không lấy tiền cũng không sao nhưng cũng đừng để tôi nhìn thấy các người". Nói xong, xoay người bỏ đi.Thật ra, trong lòng Đơn Triết Hạo thoáng chút hi vọng bọn họ biết hối hận, nhưng bọn họ vẫn cứng đầu như cũ.

Loại người như vậy nếu quay trở lại nhà họ Đơn sẽ chỉ làm nhà họ Đơn không được yên ổn mà thôi.

Từ Tú Liên kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo bỏ đi, muốn gọi lại nhưng bị Đơn Mộ Phi ngăn cản, không nhịn được quát: "Ông làm sao vậy? Làm gì mà mắng đuổi nó đi thế."

"Không mắng đuổi nó đi thì bà có thể làm gì? Để nó ở lại để nghe nó sỉ nhục tiếp à, bà không thấy mất thể diện à."

"Mất thể diện, lúc ông đem tiền đi đánh bài bị thua sạch, ông cũng không có cảm giác mất thể diện cơ mà. Ông có biết Đơn Triết Hạo có rất nhiều tiền không?.Tôi là mẹ của nó, ông là cha nó, chúng ta già rồi, nó phải nuôi chúng ta chứ?". Ánh mắt Từ Tú Liên đầy xảo trá, bà nhất định phải quay về nhà họ Đơn trở thành bà chủ của nhà họ Đơn. Đến lúc đó, bà có thể mặc quần áo hàng hiệu, ăn sơn hào hải vị, cũng không phải ở nhà nhỏ chịu khổ, mặc kệ người nào cũng đừng hòng ngăn cản bà.

"Thật ra chúng ta ở nhà nhỏ cũng không tồi, nó yên tĩnh, thanh tịnh." Đơn Mộ Phi nhìn Từ Tú Liên tranh cường háo thắng, không có cách nào khuyên can bà ấy.

"Tỉnh táo? Mình phải tỉnh táo, mình nhất định phải nghĩ cách để quay về làm bà chủ của nhà họ Đơn". Trong lòng Từ tú Liên lặng lẽ quyết tâm.

"Cái gì? Cậu nói cái gì?" Vương Thiến Như kích động đứng lên, cầm điện thoại di động hét to, "Đơn Triết Hạo đi đua xe hả?"

Giản Nhụy Ái kinh hoàng lo lắng đi đến nhìn Vương Thiến Như.Khi nhìn thấy Vương Thiến Như cúp điện thoại, lông mày nhíu chặt, kéo tay Vương Thiến Như , "Thế nào? Ai đi đua xe?"

"Không sao đâu, anh ấy đang chuẩn bị đua xe. Đơn Triết Hạo thật không tốt, đi đua xe mà không rủ mình đi cùng." Vương Thiến Như lầm bầm lầu bầu hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng lo sợ của Giản Nhụy Ái.

Bà nội kéo Vương Thiến Như: "Cháu đừng làu bàu như thế, không nhìn thấy Tiểu Nhụy bị dọa sợ à"

"Tiểu Nhụy, không sao đâu, đây không phải lần đầu anh ấy tham gia đua xe nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu" Vương Thiến Như an ủi Giản Nhụy Ái đang vô cùng lo lắng. "Hay là, tôi dẫn em đến đó xem một chút, sẽ rất kích thích, rất thú vị đấy."

"Có thật không? Chị hãy dẫn tôi đi cùng với, cám ơn chị!" Giản Nhụy Ái rất lo lắng cho Đơn Triết Hạo, tuy cô không đua xe nhưng đã từng xem trên tivi rồi, đua xe rất nguy hiểm. Tại sao Đơn Triết Hạo lại muốn đua xe? Nếu không may xảy ra tai nạn thì cô và con phải làm thế nào?

"Thiến nhi, cháu phải chăm sóc Tiểu Nhụy cho tốt rồi quay về với Hạo". Bà nội dặn dò khi thấy các cô chuẩn bị đi khỏi cửa.

Vương Thiến Như khoát tay áo, tâm trí của cô đang ở chỗ đua xe nên không để ý đến lời của bà nội chỉ lôi Giản Nhụy Ái chạy đi. Mong nhanh được đến với không khí cuồng nhiệt của đường đua. Giản Nhụy Ái nhìn vẻ mặt hưng phấn của Vương Thiến Như, cô hoàn toàn không hiểu tại sao Vương Thiến lạị thích đua xe đến thế, giống như chị ấy được uống thuốc kích thích vậy.

Sau khi Giản Nhụy Ái ngồi lên xe của Vương Thiến Như đã cảm thấy rất hối hận. Vương Thiến Như lái xe cực nhanh, cô sợ hãi nắm chặt dây an toàn, ngây người nhắm mắt, la hét đến khàn giọng, cảm giác xung quanh có gió lốc ập tới. Cô tự nhủ mình phải cố gắng để vượt qua cảm giác sợ hãi này. Nhưng nghĩ tới Đơn Triết Hạo đang đua xe có thể gặp nguy hiểm, cô lại mong xe chạy nhanh thêm một chút nữa.

Đơn Triết Hạo đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không màng đến tính mạng của bản thân như thế? Anh ấy không quan tâm đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến cảm nhận của bà nội, của mình và con chứ.

Chàng thanh niên nhìn Đơn Triết Hạo đẹp trai dừng xe trước mặt cách cậu ấy vừa đúng 0,1 millimet liền kinh hoàng nhảy sang một bên, sợ hãi thiếu chút nữa tè ra quần. Khi nhìn thấy Đơn Triết Hạo xuống xe, vội vàng chạy đến. Đơn Triết Hạo xuống xe ném mũ bảo hiểm cho cậu ấy, cởi bao tay, động tác phong lưu đẹp mắt, khiến các nữ cổ động viên nhìn anh đầy si mê. Họ đang mơ tưởng được ở bên cạnh Đơn Triết Hạo.

Giản Nhụy Ái vừa xuống xe đã nhìn thấy Đơn Triết Hạo đứng bên cạnh xe, xung quanh là tiếng reo hò ầm ĩ, anh ấy đẹp chói mắt giống như một vị thần ánh sáng. Giản Nhụy Ái chạy nhào vào lòng Đơn Triết Hạo lo lắng: "Hạo!".

Bỗng nhiên một cô gái xinh đẹp xuất hiện chạy đến ôm chầm lấy Đơn Triết Hạo làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc quên cả reo hò. Đơn Triết Hạo run run thấy Giản Ngụy Ái trong lòng mình cũng đang run rẩy sợ hãi, mỉm cười vòng tay ôm chặt lấy cô, khẽ hỏi: "Sao em lại đến nơi này?"

Giản Nhụy Ái không trả lời, ngạc nhiên nhìn chàng trai ăn mặc quần áo kiểu hip-hop và Vương Thiến Như đang tranh cãi nhau, hỏi ngược lại: "Hạo! Tại sao anh lại đi đua xe?"

Nhìn ánh mắt xinh đẹp của Giản Nhụy Ái, Đơn Triết Hạo lại nhớ đến cha mẹ mình, phân vân không biết có nên nói cho cô ấy biết về họ hay không. Nếu nói cho cô biết, cô sẽ lại bỏ đi. Nhớ lại năm năm sống không bằng chết đã qua, anh không muốn lặp lại nữa. Cho nên, anh sẽ không để cho cha mẹ đến quấy rầy đảo lộn cuộc sống của mình và cô, mặc kệ phải trả giá thế nào.

Đơn Triết Hạo bỏ ý nghĩ nói cho Giản Nhụy Ái biết nên đáp lại: "Đột nhiên nhàm chán muốn vui chơi một chút. Thôi, chúng ta đi về ."

Giản Nhụy Ái có cảm giác Đơn Triết Hạo đang che giấu điều gì đó. Nhưng cô không muốn ép buộc anh bởi cô biết Đơn Triết Hạo là người có chừng mực, nếu muốn để cho cô biết thì anh nhất định sẽ tự nói với cô. Vừa khẽ gật đầu, liền bị Đơn Triết Hạo kéo đi.

Giản Nhụy Ái quay đầu lại nhìn Vương Thiến Như và anh chàng hip-hop đang nói chuyện vui vẻ, vội chỉ về phía đó: "Hạo, còn Thiến Như?"

"Không cần lo, khi nào muốn về thì cô ấy sẽ tự về." Đơn Triết Hạo nắm tay Giản Nhụy Ái muốn chạy đi, khiến Giản Nhụy Ái đang đi phía sau lảo đảo suýt ngã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui