Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Ban đêm, đầy sao sáng chói, không khí nhẹ nhàng khoan khoái, nam nghệ sĩ đang chơi đàn Violin. Đơn Triết Hạo mượn ánh nến, ánh mắt ấm áp nhìn Giản Nhụy Ái khẽ cười "Cạn chén!"

"Cạn chén!" Giản Nhuỵ Ái nhìn chung quanh, trong mắt tràn đầy hạnh phúc không thể tưởng tượng nổi, khẽ uống một hớp rượu đỏ.

Bọn họ đang ăn cơm tại tầng thượng của nhà hàng chuyên món ăn Tây, phong cảnh thật đẹp, có thể thấy toàn bộ phong cảnh Pari, nơi này rất cao khiến cô có cảm giác có thể chạm tới hái được các vì sao đang lung linh trên trời.

Giản Nhuỵ Ái vui vẻ cắt thịt bò bít tết, ăn thật ngon lành.

"Ăn ngon không?" Đơn Triết Hạo đem đĩa thịt bò bít tết đã được cắt nhỏ đưa đến trước mặt đổi đĩa cho Giản Nhuỵ Ái.

"Ăn thật ngon." Giản Nhuỵ Ái tiếp tục ăn rất ngon miệng. Đơn Triết Hạo im lặng nhìn Giản Nhuỵ Ái đang hồn nhiên ăn uống, thầm ước nếu thời gian có thể dừng lại thì hãy dừng lại ở thời khắc này.

Đứng từ trên cao ngắm nhìn phong cảnh Paris các toà nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn lung linh, mê hoặc lòng người.

Đơn Triết Hạo đứng phía sau ôm Giản Nhuỵ Ái trong vòng tay, tựa cằm vào bả vai của cô, cứ như vậy lẳng lặng tận hưởng thời gian thuộc về riêng hai người.

"Tiểu Nhụy, đời này anh đều muốn dắt tay em cùng tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em chia sẻ vui buồn cho đến lúc già đi, nếu em không còn đi lại được thì anh sẽ cõng em, nếu có chết thì anh cũng sẽ chết sau em bởi anh sẽ không để em cô độc trên thế giới."

Nhất thời, tâm tình Giản Nhụy Ái buồn bực, vô cùng luống cuống, nhưng cô biết đó là sự yêu thương cưng chiều của anh dành cho cô, đó là hạnh phúc.

"Hạo. . . Cám ơn anh đã cho em nhiều vui vẻ, cám ơn anh để cho em hiểu hạnh phúc của yêu thương, cũng cám ơn anh để cho em hưởng thụ những giây phút vui vẻ bên cạnh anh"

Đơn Triết Hạo cúi đầu hôn Giản Nhuỵ Ái để ngăn cô khỏi suy nghĩ lan man, tham muốn đem cô cùng mình hòa làm một thể.

Ăn xong hai người tiếp tục lên thuyền đi thưởng ngoạn trên sông Seine, đây là con sông tuyệt đẹp trong mát, mỗi kiến trúc bên bờ cũng có thể soi bóng xuống dòng sông, ánh trăng sao lấp lánh, giống như mang cả bầu trời xuống trần gian.

Hai người ôm nhau ngồi trên ghế dài, ngắm nhìn cảnh đẹp lung linh huyền ảo như ở cõi thần tiên. Đơn Triết Hạo yên tĩnh ngồi một bên, ánh trăng mờ ảo chiếu lên gương mặt tuấn tú càng làm nổi bật nét đẹp quyến rũ của anh. Một người đàn ông anh tuấn đẹp trai, một tổng giám đốc giàu có tài năng lại toàn tâm toàn ý yêu thương cô, rất mực cưng chiều cô. Đó là hạnh phúc

Ở thánh địa tình yêu nhiều lãng mạn và nổi tiếng như Pari, các cặp tình nhân rất tự nhiên ôm hôn trên phố đông người, đó cũng là hình ảnh đầy lãng mạn đáng nhớ đối với cô gái phương Đông như Giản Nhuỵ Ái.

Giản Nhuỵ Ái vòng tay dưới nách ôm lấy Đơn Triết Hạo, tựa mặt vào lồng ngực, lắng nghe nhịp tim vững vàng của Đơn Triết Hạo cũng khiến cô dâng trào hạnh phúc.

"Em thật háo sắc" Đơn Triết Hạo mỉm cười.

"Muốn sắc cũng không để cho anh, đại sắc lang!" Giản Nhuỵ Ái nhìn tay Đơn Triết Hạo không an phận đang ôm eo cô

Đơn Triết Hạo cười gian: "Vậy hãy để cho đại sắc lang dạy cho em biết thế nào mới gọi là sắc chứ?"

Giản Nhụy Ái cười tránh né vòng tay Đơn Triết Hạo đang ôm eo cô, hai người giằng co đuổi theo nhau, cười vui ồn ào một góc đường. Mọi người xung quanh bị chú ý bởi tiếng cười hạnh phúc của đôi tình nhân trai tài gái sắc.

Hôm sau

Giản Nhuỵ Ái không chịu được nhàm chán, muốn đi ra ngoài chơi. Mặc kệ Đơn Triết Hạo đang ngủ ngon thì cô vẫn phải lay gọi anh dậy chứ nếu không chuyến du lịch sẽ không thăm quan được nhiều. "Hạo, không cần ngủ nhiều như thế, nhanh dậy đi để dẫn em đi chơi a!"

Đơn Triết Hạo híp mắt, phiền não nói: "Đừng làm ồn, bị lệch múi giờ nên em để anh ngủ đã"

"Không thể!" Nếu để Đơn Triết Hạo ngủ thì ai sẽ đưa cô đi chơi " Anh nhanh ra khỏi giường. Em muốn đi chơi". Giản Nhuỵ Ái mặc kệ Đơn Triết Hạo bị mệt mỏi do chênh lệch múi giờ, đến nước Pháp để du lịch chứ không phải để ngủ.

"Em không cần gấp gáp làm gì, chờ anh tỉnh ngủ thì mình sẽ đi." Đơn Triết Hạo mắt nhắm mắt mở nhìn Giản Nhụy Ái nài nỉ.

Không thể chờ đợi thêm nữa, Giản Nhụy Ái dùng sức lôi kéo tay Đơn Triết Hạo, nhưng Đơn Triết Hạo vẫn không có phản ứng gì.

"Anh dậy mau! Em muốn đi chơi!" Cô thật sự mất kiên nhẫn, cắn răng nghiến lợi nói. Ai là người vừa mới ngày hôm qua còn thề son sắt bảo vệ cô, chăm sóc cô tới lúc già mà hôm nay chỉ mải ngủ mặc kệ cô một mình chẳng biết làm gì.

Đơn Triết Hạo mắt nhắm mắt mở, cười rất quỷ dị, mè nheo "Em ôm anh một cái anh sẽ dậy ngay". Không chờ Giản Nhuỵ Ái phản ứng liền bị Đơn Triết Hạo ôm vào lồng ngực, chỉ theo quán tính mà kêu lên: "A!"

Với chiêu bài làm nũng và hù doạ của Giản Nhuỵ Ái rốt cuộc Đơn Triết Hạo chỉ có một lựa chọn là đồng ý với yêu cầu của cô.

Paris là một thành phố vô cùng phồn hoa đón tiếp người từ khắp nơi trên thế giới đến du lịch. Hôm nay rất mát mẻ, đường phố cũng đông vui hơn, nhưng chủ yếu là các cặp tình nhân.

Đơn Triết Hạo nắm tay Giản Nhuỵ Ái dạo phố, Giản Nhuỵ Ái không kìm nén được hưng phấn, tò mò ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, đi qua cửa hàng nào cô cũng ngạc nhiên thử sờ những món đồ được bày bán.

Trên đường phố đều lưu lại bóng dáng của hai người. Đơn Triết Hạo đang ở bên cạnh Giản Nhuỵ Ái, vừa làm hướng dẫn viên vừa bảo vệ an toàn cho Giản Nhụy Ái.

Hai người vui vẻ dạo chơi. Qua mỗi cửa hàng cô đều muốn chụp ảnh cùng ma nơ canh được trang trí rất hấp dẫn.

"Hạo, em muốn chụp ảnh cùng cái này." Giản Nhuỵ Ái hạnh phúc lôi kéo Đơn Triết Hạo đến bên một ma nơ canh. Nhưng không ngờ đó lại là người thật, khi hai người lại gần định chụp ảnh mới phát hiện ra hơi thở nhè nhẹ của người mẫu đang nghiêm trang diễn tả động tác đứng mẫu. Những người khác cũng tò mò đến xem.

Hai người bịt mũi, bốn mắt nhìn nhau, phì cười, kéo tay bỏ chạy mất.

"Hạo, anh xem bánh ngọt này" Giản Nhuỵ Ái đứng trước tủ kính nhìn thấy bánh ngọt thật hấp dẫn. Vốn định chỉ nhìn xem một chút nhưng Đơn Triết Hạo lại kéo cô đi vào, mua một cái thật ngon.

Hai người cùng vui vẻ ăn, bốn mắt nhìn nhau, mỉm cười hạnh phúc. Nếu đem toàn bộ của cải trên thế gian để đổi cho bọn họ thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không nguyện ý.

Giản Nhuỵ Ái giúp Đơn Triết Hạo lau khóe miệng bị dính bánh ngọt, mà Đơn Triết Hạo cũng giúp Giản Nhuỵ Ái lau khóe miệng bị dính bánh ngọt .

Bọn họ đi tới suối nước khoáng Cana, cũng rất náo nhiệt, nhiều người không kể là nam hay nữ cũng nghe danh tiếng mà đến muốn uống một hớp nước suối.

Giản Nhuỵ Ái mắt cũng sáng rực đầy hào hứng khi đứng trước dòng suối khoáng nổi tiếng "Oa! Là suối khoáng Cana rất nổi tiếng đây. Hạo, chúng ta nhanh uống vài ngụm đi".

Đợi Giản Nhụy Ái đến gần đưa một chai nước vừa lấy từ suối lên cho Đơn Triết Hạo đang thờ ơ nhìn dòng suối "Anh cũng uống vài hớp đi" .

"Mất vệ sinh quá, anh không uống..., " Đơn Triết Hạo quay mặt đi không muốn uống nước suối.

"Nước suối tự nhiên mà, em nghe nói nếu cặp đôi nào cùng nhau uống nước suối Cana thì có thể mãi mãi hạnh phúc bên nhau. Nếu anh không muốn uống thì coi như xong, xem về sau ai sẽ nguyện ý bên cạnh anh".

Giản Nhuỵ Ái tức giận hất tay Đơn Triết Hạo ra, xoay người bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui