Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Khi nào Vương Hạo còn chưa bị bắt thì trong lòng Giản Nhụy Ái chưa thể yên tâm lại nghe Đơn Triết Hạo nói như vậy càng thêm không chịu nổi. Dù là nói giỡn cũng không được, nếu Đơn Triết Hạo xảy ra chuyện thì cuộc đời của Giản Nhụy Ái sẽ vô cùng đen tối và đau khổ.

Đơn Triết Hạo kinh ngạc nhìn Giản Nhuỵ Ái ngân ngấn nước mắt, mỉm cười an ủi "Em yên tâm, anh sẽ không để xảy ra chuyện gì, sẽ luôn luôn bảo vệ em , vừa rồi anh nói chỉ là giả thiết mà thôi."

"Giả thiết cũng không được, em không muốn nghe những lời này." Giản Nhuỵ Ái không đồng ý, tốt nhất là đừng nói gì những lời dự đoán điềm xấu.

"Được rồi. . ." Đơn Triết Hạo cách Giản Tử Hạo với tay vuốt ve gương mặt Giản Nhuỵ Ái muốn lau nước mắt trên mặt cô "Về sau anh sẽ không nói điều gì để cho em đau lòng cho nên em đừng khóc nữa nếu không sẽ giống mặt mèo đấy"

Giản Tử Hạo cũng không nhịn được lên tiếng: "Tốt lắm, hai người làm cha mẹ cũng nên suy tính đến cảm thụ của con trai chứ, con đang rất xấu hổ ngồi ở giữa hai người đấy."

Giản Nhuỵ Ái lập tức cảm thấy choáng váng, giơ tay cốc lên đầu Giản Tử Hạo "Vật nhỏ, không cho nói hươu nói vượn."

Ba người đang vui vẻ hạnh phúc trò chuyện, điện thoại di động của Đơn Triết Hạo đổ chuông, nhìn điện thoại di động hiển thị số điện thoại của đội trưởng đội vệ sĩ gọi đến khiến lông mày Đơn Triết Hạo khẽ nhíu chặt cũng vội vàng mở máy.

"Thưa tổng giám đốc đã tìm được chỗ ở của Vương Hạo, cũng xác định rõ xung quanh. Hắn vừa đi vào phòng, chỉ cần có lệnh của tổng giám đốc thì chúng tôi lập tức đi vào bắt người."

"Được, bắt sống hắn cho tôi" Đơn Triết Hạo nghiêm giọng phát lệnh, rốt cuộc có thể tìm bắt được Vương Hạo rồi.

Giản Nhuỵ Ái ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, hiện tại tên tuổi Vương Hạo đã là từ nhạy cảm trong nhà họ Đơn, ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình mỗi người trong nhà.

"Không sao đâu" Đơn Triết Hạo tắt điện thoại, quay lại dịu dàng nói. Những chuyện này Đơn triết Hạo cũng không muốn cho Giản Nhuỵ Ái biết, không muốn làm Giản Nhuỵ Ái lo lắng.

Giản Tử Hạo ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo tò mò hỏi: "Có chuyện gì thế ba?"

"Không sao, trẻ con không cần lo chuyện của người lớn, con cứ tiếp tục chơi đồ chơi của con đi" Đơn Triết Hạo vuốt ve tóc Giản Tử Hạo.

Giản Tử Hạo là đứa bé ngoan, bị mô hình xe đua số lượng hạn chế dụ hoặc nên cũng không thấy có hứng thú nghe chuyện người lớn đang nói, cúi đầu tự lo chơi trò chơi.

Giản Nhuỵ Ái không dễ bị dụ hoặc như Giản Tử Hạo, cô muốn cùng Đơn Triết Hạo đối mặt với Vương Hạo bất kể hắn có độc ác quỉ quyệt kinh khủng đến đâu cô đều sẽ không sợ.

Mà Đơn Triết Hạo lại chỉ thích giấu giếm không muốn nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra. Đơn Triết Hạo cho là như vậy là suy nghĩ cho Giản Nhụy Ái nhưng không biết đó không phải là điều cô cần nên nghiêm túc nói: "Anh đừng che giấu với em. Em có quyền biết."

Đơn Triết Hạo nhìn ánh mắt kiên quyết của Giản Nhuỵ Ái. Anh không muốn nói cho Giản Nhụy Ái biết, chính là sợ Giản Nhụy Ái sẽ suy nghĩ lung tung, nhưng lại thấy cô lo lắng hơn nên cũng nói ra "Y Thiếu Thiên đã tìm được chỗ ẩn náu của Vương Hạo, bây giờ chuẩn bị bắt được Vương Hạo. Em và Hạo Hạo đi về nhà trước, anh sẽ đến chỗ Y Thiếu Thiên xem thế nào."

Tài xế từ từ lái xe vào ven đường rồi dừng xe, Giản Nhuỵ Ái thấy Đơn Triết Hạo muốn xuống xe, vội vàng túm lấy tay Đơn Triết Hạo: "Em không muốn trở về một mình, em muốn cùng đi anh"

"Không được!" Đơn Triết Hạo lập tức từ chối, dù sao đó không phải là nơi Giản Nhuỵ Ái có thể đến, anh không muốn để Giản Nhuỵ Ái bị bất kỳ kinh sợ nào

Giản Nhuỵ Ái cũng không chịu buông tay, cái gì đều có thể nghe theo sự sắp đặt của Đơn Triết Hạo duy chỉ có chuyện này là không được, "Để cho em đi cùng anh được không? Em sẽ rất biết điều, tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh và mọi người".

Khóe mắt Giản Nhụy Ái không nhịn được nóng lên, nghĩ tới chuyện Đơn Triết Hạo phải đối mặt khó khăn nguy hiểm , mà mình chỉ có thể khổ sở chờ đợi ở nhà, không thể đi trợ giúp nên đau lòng.

Nước mắt đã chan chứa đầy mặt, bờ môi run rẩy nghẹn ngào nói: "Để cho em đi theo anh, em không muốn rời xa anh"

Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhuỵ Ái rất dễ khóc, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, dịu dàng nói: "Được rồi, anh cho em đi cùng nhưng em phải luôn luôn bên cạnh anh không được cách xa tầm nhìn của anh nhé."

Giản Nhuỵ Ái nghe thấy Đơn Triết Hạo đồng ý mới ngừng khóc, mỉm cười, nghẹn ngào nói: "Vâng, em sẽ luôn ở trong tầm mắt của anh"

Hai người mau chóng chuyển sang xe khác chạy đến địa chỉ Y Thiếu Thiên nói.

Tâm trạng Giản Nhuỵ Ái đang rất thấp thỏm, không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm và có đổ máu nhưng dù có thế nào có Đơn Triết Hạo bên cạnh cô đều sẽ không sợ.

Giản Nhụy Ái đang cố gắng tự động viên tinh thần mình, ánh mắt nhìn chằm chằm đường phố bên ngoài. Bỗng nhiên trên lối đi bộ ở phía trước xuất hiện một bóng dáng quen thuộc giống ma quỷ dây dưa mãi chưa dứt với bọn họ, Giản Nhụy Ái vô cùng kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Hạo đang ở lối đi bộ, vội vàng kêu lên: "Hạo, đó không phải là Vương Hạo sao?"

Đơn Triết Hạo xoay người nhìn thấy Vương Hạo đang đi ở lối đi bộ, hơn nữa trên tay hắn còn mang theo lon thuốc xịt, dự cảm chẳng lành, hai người ăn ý nhìn chằm chằm phía đối diện. Đơn Triết Hạo cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Y Thiếu Thiên nhưng không được, tức giận mắng: "Đáng chết!"

Giản Nhuỵ Ái cũng lo lắng nắm tay Đơn Triết Hạo "Bây giờ mình phải làm thế nào?"

"Tiểu Nhụy hãy ngồi thật vững." Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhuỵ Ái nói.

Giản Nhuỵ Ái gật đầu một cái, nắm chặt dây an toàn, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Y Thiếu Thiên, cũng không ngờ Vương Hạo quá xảo quyệt và đáng sợ như thế.

Xe chạy rất nhanh đến dưới lầu, nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người đang tụ tập bàn tán, khói đen mù mịt cản trở tầm nhìn xung quanh. Cảnh sát phòng cháy chữa cháy đang phong tỏa hiện trường, vội vàng dập lửa, cứu người.

"Đột nhiên lại nổ tung dọa chết người khác. . . . ."

"Đúng thế. Cũng không biết có người chết không?"

Mọi người chung quanh đang bàn tán ầm ĩ, nói chuyện càng lúc càng hỗn loạn.

Giản Nhuỵ Ái nhìn thấy Đơn Triết Hạo chạy vào toàn nhà cũng vội vàng chạy theo túm lấy sau lưng áo Đơn Triết Hạo.

Khi Giản Nhụy Ái nhìn thấy đám cháy dữ dội, kinh hoàng trợn to hai mắt không hiểu Vương Hạo định làm thế nào mà để nổ cả tòa nhà lớn như thế, trong lòng tràn đầy sợ hãi, không dám nghĩ thêm gì nữa.

Ánh mắt Đơn Triết Hạo gắt gao nhìn chằm chằm đám cháy, thân thể khẽ run, chẳng lẽ Y Thiếu Thiên đã bị vùi thân biển lửa. Mới nghĩ tới đó đôi tay càng siết chặt, cả người phát ra khí thở vô cùng lạnh lẽo.

Cả hai người bọn họ nhìn hiện trường vụ hỏa hoạn, nghĩ Y Thiếu Thiên đã gặp chuyện bất hạnh, thì sau lưng vang lên tiếng nói quen thuộc, quay người lại nhìn thấy Y Thiếu Thiên không bị làm sao đang đứng ở phía sau.

Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc đến ngây người chỉ vào Y Thiếu Thiên: "Anh. . . . . ." muốn nói chuyện cũng không nói được gì nữa.

"Tôi không chết." Y Thiếu Thiên mỉm cười, muốn để cho Giản Nhuỵ Ái bình tâm, quay đầu nhìn Đơn Triết Hạo giải thích: "Tổng giám đốc, mới vừa rồi chúng tôi chuẩn bị đi vào lại không nhìn thấy anh đến, liền lấy điện thoại di động định gọi cho anh nhưng lại thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ anh gọi đến. Tôi nghĩ nếu không có chuyện nghiêm trọng thì anh sẽ không gọi nhiều điện thoại như thế, trừ phi có liên quan đến Vương Hạo, cho nên tôi đã cho anh em rút khỏi chỗ này nhưng không ngờ vừa rời khỏi đã thấy tòa nhà này bị nổ tung, chúng tôi vừa mới tránh được một kiếp nạn".

Thì ra như thế, thật là cám ơn trời đất, cuối cùng tất cả mọi người không có chuyện, sợ bóng sợ gió một cuộc, Giản Nhuỵ Ái vỗ vỗ mình lồng ngực.

Chỉ cần người sống, so cái gì chuyện đều không quan trọng.

Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, âm trầm nói: "Về sau đối phó Vương Hạo phải ở cẩn thận một chút, hắn không phải nhân vật đơn giản."

Đơn Triết Hạo cũng đoán được khi Y Thiếu Thiên phái người theo dõi sẽ gây chú ý cho Vương Hạo nhưng không ngờ hắn có thể điên cuồng như thế.

Y Thiếu Thiên nhìn Đơn Triết Hạo liền cúi đầu nếu như không nhờ Đơn Triết Hạo điện thoại đến có lẽ mọi người đã bị vùi thân giữa đám lửa nên thu hết lấy dũng khí nói: "Cám ơn tổng giám đốc, anh lại cứu tôi một mạng rồi."

Ánh mắt Đơn Triết Hạo vẫn lạnh lùng nhìn xung quanh hiện trường đám cháy một lần nữa mới nói: "Hành động lần này của Vương Hạo sẽ khiến cảnh sát chú ý, cho nên hắn sẽ phải ngừng nghỉ thời gian, trong khoảng thời gian này chúng ta phải tăng cường cảnh giác, bảo vệ thật kỹ mọi người, gắt gao tìm kiếm tung tích Vương Hạo rồi tính cách đối phó với hắn."

Nói xong cũng không quay đầu nhìn Y Thiếu Thiên mà kéo Giản Nhuỵ Ái ra xe quay về. Xem ra quãng thời gian này Vương Hạo không động thủ, bọn họ có thể có vài ngày bình an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui