Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Editor: Minnie Phạm

Beta: Tinh Linh Tuyết

"Thích không? Chị cứ lấy hết đi!" Vương Thiến Như không quá chú trọng đến chuyện ăn mặc, có thể dùng tiền giải quyết vấn đề với cô là quá đơn giản.

"Thật sao!" Hai mắt Khiết Đan Đan tỏa sáng lấp lánh, trên giường ít nhất cũng có hơn ba mươi bộ lễ phục, Vương Thiến Như muốn cho cô toàn bộ chỗ này sao? Người có tiền ra tay thật hào phóng.

Cô ấy cũng không khách khí nhận hết: "Thiến Như, em đúng là cô em họ tốt của chị."

"Chị đó, mới có sữa đã đòi làm mẹ, cẩn thận không một ngày nào đó con chị bị tật xấu tham lam này dạy hư đấy." Vương Thiến Như nhìn bộ mặt vui mừng của Khiết Đan Đan liền lên tiếng trêu trọc.

"Vương Thiến Như, em muốn ăn đòn có phải không?"

Hai người cười đùa vui vẻ, ôm nhau lăn lộn trên giường.

Sau khi Vương Thiến Như và Khiết Đan Đan mặc lễ phục xong xuôi liền bắt một chiếc taxi đi đến buổi party.

Khiết Đan Đan bất mãn nói: "Vương Thiến Như, sao em không đến đó bằng xe Ferrari hay Bentley mà lại di chuyển bằng thứ phương tiện rẻ tiền này vậy?" Nhất thời mặt tài xế taxi đen lại.

Vương Thiến Như vội kéo lấy tay của Khiết Đan Đan: "Nhỏ giọng chút đi, chị cũng biết đây là party do công ty tổ chức mà, mọi người trong công ty đều không biết thân phận thực sự của em, nếu đi Bentley hay Ferrari đến dự tiệc thì người ta sẽ nghĩ gì đây?"

"Nói em được bao nuôi." Khiết Đan Đan thành thật trả lời, cũng không biết mấy nhân viên nữ sẽ nghĩ như thế nào? Có lẽ nào sẽ nghĩ rằng Vương Thiến Như được Trọng Thiên Kỳ bao nuôi.

Đường đường là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Vương Thị, chưa kể tương lai còn có thể là người thừa kế tập đoàn Vương Thị, làm sao lại đi làm nhân tình được?

Tập đoàn Trọng Thị hoàn toàn không thể sánh được với tập đoàn Vương Thị, dù có mười Trọng Thị đi chăng nữa cũng chỉ là châu chấu đá xe.

"Khiết Đan Đan!" Vương Thiến Như lườm Khiết Đan Đan.

Tại buổi Party, ánh đèn sáng chói, khung cảnh hoa lệ, mọi cử chỉ của Vương Thiến Như đều rất tự nhiên, trường hợp này cô đã thấy nhiều rồi.

Người đến dự dạ tiệc nhiều vô cùng, không hoàn toàn là nhân viên trong công ty mà còn có cả những gương mặt xa lạ, có lẽ họ là của tập đoàn khác.

Khiết Đan Đan nắm tay Vương Thiến Như, nhìn quang cảnh xung quanh: "Nơi này thật đẹp."

Vương Thiến Như lễ phép mỉm cười với nhân viên phục vụ, nhận lấy hai ly sâm banh từ tay người đó, cầm một ly đưa cho Khiết Đan Đan.

"Thiến Như, bên kia có rất nhiều đồ ăn, chúng ta mau qua đó đi!"

"Chị đi đi!" Vương Thiến Như lẩm bẩm, không phải cô không muốn ăn mà là không có bụng để ăn.

Khiết Đan Đan không muốn bỏ qua nhiều đồ ăn ngon như vậy, lãng phí đồ ăn là một điều đáng xấu hổ, mấy người ở đây thật kì quái, họ chỉ uống rượu mà không ăn cái gì, bọn họ là ngươi sắt hay sao mà không cảm thấy đói? Dù sao hiện tại cô cũng đang cực kì đói bụng.

Từ xa Trọng Thiên Kỳ đã nhìn thấy Vương Thiến Như, thấy sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều nên nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi đi, xem ra lựa chọn của anh là chính xác, Cụ Duệ Tường chính là liều thuốc hữu dụng nhất có thể chữa được bách bệnh của cô. Trong lòng anh không khỏi cảm thấy chua xót.

Anh quay sang nói với cha mẹ đang đứng bên cạnh: "Cha mẹ, con có một người bạn đang đứng ở bên kia, con xin phép qua đó chào hỏi họ một tiếng."

Khi ông Trọng nhìn thấy Vương Thiến Như thì hai mắt lập tức tỏa sáng, cô gái mặc bộ lễ phục dạ hội màu hồng nhạt này nhìn qua có vẻ bình thường nhưng bộ lễ phục đó do nhà thiết kế danh tiếng nhất nước Mĩ làm ra, đó là bộ lễ phục có một không hai.

Điều khiến ông kinh ngạc không phải là bộ lễ phục đang mặc trên người Vương Thiến Như, mà là thân phận của cô: "Thiên Kỳ, cô ấy họ Vương sao?"

"Vâng!" Trọng Thiên Kỳ không phủ nhận.

"Thằng ngốc này, chuyện con quen biết thiên kim tiểu thư tập đoàn Vương Thị mà cũng không nói cho cha mẹ biết để còn chào hỏi người ta." Mắt ông Trọng tỏa ra tia sáng khi nhìn Vương Thiến Như, mặc dù tập đoàn Vương Thị chủ yếu kinh doanh bên Mĩ nhưng sức ảnh hưởng của họ ở thị trường trong nước cũng không phải tầm thường.

Nếu có thể hợp tác với bọn họ thì chẳng phải sau lưng mình sẽ có một tòa núi lớn làm chỗ dựa ư?

Trọng Thiên Kỳ giật mình nhìn về phía Vương Thiến Như, không ngờ cô lại là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Vương Thị, anh không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy: "Ba, có phải ba nhìn nhầm người rồi hay không?"

"Không nhầm, khi ba sang Mĩ công tác, Vương tổng đã giới thiệu con gái của ông ấy với ba, chính là cô gái này đây. Thiên Kỳ, thật không ngờ con lại quen biết cô ấy, đây đúng là chuyện tốt, ba ủng hộ con."

"Ba! Quan hệ giữa hai người bọn con không giống như ba nghĩ đâu." Trọng Thiên Kỳ không muốn Vương Thiến Như nghĩ rằng anh thích cô chỉ bởi vì thân thế và bối cảnh của cô.

"Thiên Kỳ, ba con nói rất đúng, mẹ thấy con bé cũng rất xinh xắn." Bà Trọng là người phụ nữ điển hình trong việc tuân theo đạo “phu xướng phụ tùy”.

Vương Thiến Như nhàm chán quan sát buổi dạ hội, cô nhìn xung quanh một lượt vẫn không thấy bóng dáng Cụ Duệ Tường đâu, anh ấy chưa đến sao?

Đồng nghiệp trong công ty đến gần, cô lễ phép cười đáp lễ.

"Tôi còn tưởng là ai kia? Hóa ra Vương Thiến Như, cô không biết đây là một buổi dạ tiệc sang trọng sao? Mặc lễ phục đơn giản như vậy mà cũng dám xuất hiện ở đây, cô đúng là không biết xem trọng thể diện của tổng giám đốc."

Người vừa lên tiếng làm cùng văn phòng với Vương Thiến Như, đồng thời cũng làm việc bên cạnh Cụ Duệ Tường.

"Ngải Lợi, cô không nên nói người khác như vậy, có thể do nhà người ta nghèo nên không mua nổi bộ lễ phục thôi."

Vương Thiến Như cúi đầu nhìn bộ lễ phục của mình, lại ngẩng đầu nhìn lễ phục của hai người kia, khóe miệng mỉm cười lạnh, giọng nói đầy vẻ châm chọc:

"Không phải bộ lễ phục của cô chính là dòng sản phẩm mà Louis Vuitton tung ra vào năm ngoái à Ngải Lợi? Chắc là chờ nó hạ giá nên năm nay cô mới mua chứ gì!"

"Cô…" Ngải Lợi thẹn quá hóa giận, lấy tay chỉ thẳng vào mặt Vương Thiến Như.

Vương Thiến Như không chút kiêng kỵ nói: "Không phải chỉ cần khoác lên người bộ lễ phục cao quý thì đã có thể biến thành công chúa. Để đánh giá một người thì phải dựa vào nhân phẩm của họ, nhân phẩm không tốt thì dù có dùng hàng hiệu nổi tiếng đến mấy cũng không thay đổi được vẻ xấu xa ở bên trong!"

Ngải Lợi không ngờ mồm mép Vương Thiến Như lại nhanh nhẹn như thế, bình thường khi cô ở trong văn phòng đều mang dáng vẻ khúm núm mà thôi, Ngải Lợi tức giận chỉ vào Vương Thiến Như, đang định mở miệng nói…

"Nói hay lắm."

Vương Thiến Như xoay người nhìn về nơi phát ra tiếng nói thì thấy một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên đang tiến về phía cô, bên cạnh là Trọng Thiên Kỳ, cô lễ phép cúi người chào, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn sang Trọng Thiên Kỳ muốn anh lên tiếng giải thích.

"Em đừng nhìn anh như vậy, là cha mẹ muốn anh dẫn bọn họ qua gặp em." Trọng Thiên Kỳ nhún vai, mắng người không chút thô tục quả đúng là phong cách của cô.

Ngải Lợi thấy ngay cả Tổng giám đốc tập đoàn Trọng Thị cũng đang ở đây mà cô ta chỉ là một nhân viên nho nhỏ làm sao có thể đấu thắng được tổng giám đốc nên đành ảo não bỏ đi.

"Tổng giám đốc Trọng, bà Trọng, rất vui được gặp hai người." Vương Thiến Như lễ phép chào hỏi.

Mặc dù không thích mấy phong tục lễ nghi chào hỏi rườm rà này nhưng cô vẫn lễ phép chào hỏi!

"Vương tiểu thư, con không cần khách khí như vậy, con là bạn của Thiên Kỳ nhà chúng ta, con chỉ cần gọi bác là bác trai được rồi." Ông Trọng tươi cười, trong lòng đầy tính toán, không ngờ Vương Thiến Như ngoài bối cảnh gia thế tốt mà thái độ làm người cũng hết sức khôn khéo.

Thật phù hợp làm con dâu của nhà họ Trọng.

"Đúng vậy, bạn của Thiên Kỳ, cũng giống như là con của chúng ta, con cứ gọi bác là bác gái." Bà Trọng không tính toán giống ông Trọng, bà thấy cô gái này mi thanh mục tú, rất thích hợp với con trai nhà mình.

Vương Thiến Như không biết nên đối mặt thế nào với sự nhiệt tình của ông bà Trọng, cô cười lúng túng: "Vậy con sẽ gọi hai người là bác trai, bác gái. Hai bác đừng gọi con là Vương tiểu thư, gọi con là Thiến Như thôi."

"Đứa bé ngoan, con thật thẳng thắn!" Bà Trọng cầm tay Vương Thiến Như giống như đang cầm tay con dâu mình.

Trọng Thiên Kỳ bị cha mẹ của anh làm cho không nói lên lời, vội vàng giải thoát Vương Thiến Như từ trong tay bà Trọng: "Cha mẹ, không phải hai người còn có việc cần phải làm sao?"

"Thật thú vị, con trai tôi cũng có lúc đỏ mặt kia đấy! Thiến Như, lúc nào rảnh con hãy cùng Thiên Kỳ đến nhà bác chơi nhé" Sau khi nói xong, bà Trọng mỉm cười kéo ông Trọng đi khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui