Cô Vợ Mạnh Mẽ Của Tổng Tài


Trong phòng tổng giám đốc của Triết thị, ánh đèn vàng sáng chói hoà quyện cùng làn khói của thuốc lá càng tạo nên không gian mờ ảo.
- Điều tra cho tôi về Mộc Hy, chuẩn bị xe về Mộc gia.
- Vâng thưa tổng giám đốc.
Phòng ngủ của Mộc Hy nằm ở hướng bắc, nơi có phong cảnh đẹp nhất ở Mộc gia.

Trước đây, căn phòng này chính là của Mộc Tâm, nhưng từ lúc Mộc Hy nhận lại người thân, đã được Mộc lão gia cho người thu dọn, tân trang thành căn phòng mới cho Mộc Hy.

Điều này cô cảm kích vô cùng, còn Mộc Tâm từ đó mà hận cô thấu xương.

Từ bé đến lớn, Mộc Tâm đã được ở trong căn phòng hệt như công chúa, khi có sự xuất hiện của Mộc Hy, cô ta liền bị chuyển đến căn phòng tệ hại vô cùng, chất lượng thậm chí còn kém hơn cả phòng của người giúp việc.


Bố cô cũng từng xin ông nội cho Mộc Tâm lên ở chung với cô, nhưng ông luôn kiên quyết từ chối, ông nói, cho nó ở lại Mộc gia đã là tốt làm rồi.
Ban đêm ở Mộc gia, trên hành lang dẫn tới phòng Mộc Hy...
Người đàn ông lạ mặt, đang chậm rãi mở cửa phòng Mộc Hy, nhìn thấy người con gái nằm trên giường chìm sâu vào giấc ngủ, khoé môi liền cong lên.

Hắn nhẹ nhàng khép cửa rồi đi về phía cô.
Đôi lông mày nhăn lại, hắn từ từ rút bỏ gối ôm trong tay cô, đấm liên hồi lên nó, nhỏ giọng mắng chửi:
"Con mẹ nó, ai cho mày sà vào lòng cô ấy hả? Từ bây giờ cách xa cô ấy ra cho tao, chỉ có tao mới được cô ấy ôm nghe rõ chưa? Cái gối ôm này, mày còn không trả lời?".
Sau khi đánh đấm xong, hắn vén chăn trèo lên giường, cận thận kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô:
"Mộc Hy! Tại em làm cho tôi có hứng thú với em, nên em phải chịu trách nhiệm với tôi",
Sáng sớm, như thường lệ, Mộc Hy tỉnh dậy, cảm thấy sự ấm áp đến mới lạ, cô quay sang bên cạnh.
- A...A...A
Mộc Hy hiển nhiên có chút sợ hãi, đột nhiên tỉnh dậy lại thấy một người đàn ông xa lạ, điều này không thể không hoang mang.

Triết Vũ Hàm vì tiếng hét của cô mà cũng bừng tỉnh.
- Em yêu, ui đau....
Triết Vũ Hàm xoa xoa cái mông bị cô đạp trúng, nũng nịu lên tiếng.
- Anh vào nhà tôi bằng cách nào?
- Nhờ thợ phá khoá a~
- Cút!
Mộc Hy lạnh lùng buông một chữ.

Cô ghét nhất là người khác tự tiện xông vào phòng mình, nhất là đàn ông!
Triết Vũ Hàm làm như không nghe thấy cô nói, anh vùi đầu vào chăn tiếp tục ngủ.
Đối với hành động này của Triết Vũ Hàm, Mộc Hy không tức giận.

Cô xoay người xuống phòng bếp, khi trở lại trên tay đã cầm theo cây kéo chuyên dùng cắt thức ăn.
Mộc Hy tiến đến chỗ Triết Vũ Hàm, mặt không biến sắc thản nhiên tụt quần anh ra, chĩa cái kéo vào “con cu” của anh, cất giọng lạnh tanh không một độ ấm:
- Một là anh cút, hai là tôi cho anh ăn móm chim rán?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận