Nhìn thấy Hạ Ngọc , ba thuộc hạ của Tuyệt Quân liền quỳ xuống dưới chân Hạ Ngọc như một nghi thức chào : " Tiểu thư ".
Vũ Hạ Ngọc chỉ gật đầu nhẹ rồi sải bước tớ chỗ Tuyệt Quân , cô ôm tay ông nói : " Bác , bác đến thăm tiểu ái sao ? Hạ Ngọc vừa dứt lời ,thân mình của Lâm Khánh đã run lên bần bật , ông nhìn Tuyệt Quân nói : - A ngài Tuyệt Quân , ngài đến đây làm gì vậy ạ ? Tuyệt Quân không thèm liếc Lâm Khanh một cái mà quay sang Hạ Ngọc nói : Ta thấy con làm việc vất vả không thường xuyên về thăm ta với ông ngoại con nên ta mới đến đây để bảo con tối nay về ăn cơm .Hạ Ngọc vui vẻ cười nói : - Dạ vâng bác đẹp trrai của con , tối nay con sẽ về ăn cơm với bác và ông.
Tuyệt Quân vui vẻ xoa đầu Hạ Ngọc rồi lấy lại vẻ nghiêm trang quay sang cha con nhà Lâm Khánh.
Ông nhìn cha con nhà họ rồi nói : Lâm lão gia , nghe nói cháu tôi hay bắt nạt con ông sao ? - Không , đâu có chỉ là có sự hiểu nhầm ở đây thôi.
- Vậy tôi nghe nói ông ông định bắt cháu tôi quỳ xuống xin lỗi ai cơ ? Laam Khánh sợ sệt nói : " đâu có , là tôi đang bắt Đình Vy xin lỗi Hạ Ngọc mà .Nói xong , ông ta liền quay sang Lâm Đình Vy quát : - Còn không mau xin lỗi Hạ Ngọc ddi , hay mày muốn bị ăn đánh ! Lâm Đình Vy hai mắt đỏ bừng cố nhịn nỗi bực tức quỳ xuống xin lỗi Hạ Ngọc : Chị Hạ Ngọc cho em xin lỗi , lần sau em không dám tranh vai của chị nữa ".
Vũ Hạ Ngọc cười sảng khoái : Biết vậy là tốt , lần sau đừng có ỷ lại mà kiêu căng.
Nói rồi cô quay sang Tuyệt Quân : bác đẹp trai chúng ta cùng về ăn cơm thôi.
Đoàn người của Tuyệt Quân đã đi xa , ở trong hội trường vẫn nghe thấy tiếng nói của Lâm Đình Vy : - Vũ Hạ Ngoc , cô dựa vào đâu mà giám cậy thế với tôi chứ , tôi sẽ khiến cô phải hối hận
.