Edit&Beta: VyVy
——
Tô Hòa ngồi ở phòng khách chơi máy tính, Lý Chu ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài.
“Anh ơi, anh đi đâu vậy?” Tô Hòa tinh mắt nhìn thấy Lý Chu muốn ra ngoài, cô lập tức bỏ lại máy tính, đuổi theo anh.
“Tối nay có một buổi tụ tập, không tiện dẫn em đi, Tiểu Hòa ngoan ngoãn ở nhà, nha?” Lý Chu Vi ngồi xổm người, anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tô Hòa, ôn nhu nói.
Tối nay anh có một bữa tiệc rượu, là thị trưởng thành phố B tổ chức, người đi trước đều là người trong ngành nói chuyện, Lý Chu đương nhiên cũng trong số đó.
Có thể mang theo bạn gái, nhưng cô đơn thuần như vậy, không thích hợp để đi đến những nơi như vậy, quá lộn xộn.
“Thế...!thế nhưng, nhưng mà...” Tô Hòa cắn chặt môi, cô làm như vậy rất nhiều lần, nhưng cũng không nói ra một lý do nào.
“TV, máy tính, đồ ăn vặt đều có rồi, em ngoan ngoãn ở nhà, anh sẽ về sớm thôi.” Lý Chu chỉ vào đồ ăn vặt trên bàn đối diện sô pha phòng khách, nhẹ giọng dỗ dành cô.
“Nhưng mà, nhưng mà Tiểu Hòa sợ.” Tô Hòa cúi đầu, hai tay cô bất an nắm lấy góc áo, thấp giọng thì thào, mang theo cảm giác không được tự nhiên.
“Ngoan nào, bây giờ là 5 giờ rưỡi, 8 giờ anh sẽ trở lại, rất nhanh.” Lý Chu nói, dỗ dành cô gái nhỏ.
Bộ dáng ủy khuất của cô, quả thực làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
“Nhưng Tiểu Hòa vẫn sợ, dì Lâm cũng không có ở đây, Tiểu Hòa ở nhà một mình sẽ sợ.” Tô Hòa kéo áo Lý Chu, cô đáng thương nhìn anh, bộ dáng trông như sắp khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn.
Một bộ thật sự rất sợ hãi, Lý Chu nhìn rất là đau lòng.
Dì Lâm hôm qua xin nghỉ phép về quê, nói là trong nhà có việc.
Trong nhà Lý Chu chỉ có dì Lâm là bảo mẫu, không có thuê thêm người nào, dì Lâm cũng đi theo Lý Chu từ thành phố A đến thành phố B, chăm sóc Lý Chu cũng đã lâu.
“Anh ơi, anh ở nhà với Tiểu Hoà có được không, nhà lớn như vậy, không có ai, em rất sợ.” Tô Hòa gắt gao cắn môi mình, cô đáng thương nhìn Lý Chu.
Lý Chu nhìn thoáng qua đồng hồ, điện thoại di động trong túi vang lên, anh xoa xoa đầu Tô Hòa, “Anh nhận điện thoại cái đã.”
Tô Hòa chớp chớp mắt, sau đó buông tay kéo góc áo Lý Chu ra.
Lý Chu không đi tới một bên nghe điện thoại, mà là ở trước mặt Tô Hòa nghe điện thoại.
“Ừm, tôi không qua, cậu nói với thị trưởng một chút.”
“Ừm, đúng vậy, tôi ở với cô ấy.”
“Cô ấy ở nhà một mình sợ hãi, dì Lâm cũng có việc về nhà.”
“Tùy cậu, sao cũng được.”
Điện thoại của Nguyễn Thư Ninh, Lý Chu nói vài câu liền cúp máy.
“Không đi nữa, anh ở lại với em.”
Lý Chu nhét điện thoại vào trong túi quần, anh ôn nhu nói.
“Anh trai thật tốt.” Tô Hòa trong nháy mắt liền vui vẻ, hai hàng lông mày tràn đầy cao hứng.
Cô rất dễ dàng để vui vẻ.
“Anh ơi, kỳ thật.
Anh có thể đưa Tiểu Hòa đi cùng.”
Qua vài phút, Tô Hòa đem đầu tiến đến trước mặt Lý Chu, rối rắm mở miệng nói, thật giống như làm sai chuyện đang tự trách vậy.
“Đồ ngốc.” Lý Chu xoa đầu cô.
“Tiểu Hòa sẽ ngoan ngoãn nghe lời, có thể ngồi ăn uống, không chạy lung tung, sẽ không quấy rầy đến anh.” Cô chớp chớp mắt, mở miệng nói, giọng nói tràn đầy tự trách.
“Không có vấn đề, không phải là chuyện gì quan trọng.” Lý Chu lắc đầu nói.
Bình thường anh cũng không thích tham gia những tiệc tùng này, bất quá là bởi vì thị trưởng tự mình mời, tính cho thị trưởng mặt mũi, thật ra anh có đi hay không cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Cô đơn thuần như vậy, loại thứ này loạn như vậy, lá gan cô cũng nhỏ, nếu bị người khi dễ thì không tốt.
Đừng để những thứ thế tục bẩn mắt cô.
“Thật sao?” Tô Hoà mặt ngây thơ hỏi, mang theo nghi vấn không xác định.
Lý Chu gật đầu.
Lúc này Tô Hòa mới yên lòng.
——
“Mẹ kiếp, Lý Chu cậu gặp vận chó gì vậy?”
Tám giờ tối, Nguyễn Thư Ninh gọi điện thoại tới, Lý Chu vừa mới bắt máy, đầu kia liền truyền đến tiếng Nguyễn Thư Ninh nóng nảy như sấm.
Lý Chu và Tô Hòa ở trong phòng khách xem TV.
“Cậu lại phát bệnh cái gì?” Lý Chu nhíu mày, đi tới một bên nghe điện thoại.
Cuộc điện thoại này của Nguyễn Thư Ninh thật sự rất khó hiểu.
“Bên thành phố A lại phái người tới, lần này trực tiếp đi đến tiệc rượu, bắt cóc thị trưởng điểm danh muốn cậu ra mặt, cũng may cậu không có ở đó.” Nguyễn Thư Ninh nói, còn thở phào nhẹ nhõm, cũng may Lý Chu không có ở đấy.
“Đúng rồi, vì sao điện thoại của cậu không liên lạc được?” Sau đó, Nguyễn Thư Ninh nghi hoặc hỏi, lúc anh gọi điện thoại cho Lý Chu, cố ý gọi không được, nhưng những người khác cũng gọi, đều là không gọi được.
Nguyễn Thư Ninh cảm thấy rất kỳ quái, một chút lý do cũng không có.
Bởi vì điện thoại của Lý Chu không liên lạc được, cuối cùng đám người kia cũng rút lui, mọi chuyện vẫn ổn.
Lý Chu tránh được một kiếp này.
“Làm gì có, tôi vẫn đang xem TV, cuộc điện thoại này của cậu là cuộc gọi đầu tiên trong mấy giờ qua.” Lý Chu nghi hoặc, anh vẫn đang xem TV với Tô Hòa, anh khá chắc tối nay không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào.
Không có lý do gì mà không gọi được.
“Vậy thì thật kỳ lạ nha...!Đúng rồi, thị trưởng có thể có liên quan với những người bên đó.
Hôm nay lúc tôi nói rằng cậu có việc không thể đến.
Tôi cảm thấy sắc mặt của ông ta có chút thay đổi.” Nguyễn Thư Ninh nói, vốn anh không có để ý vấn đề này, thế nhưng cẩn thận liên tưởng, thật đúng là có một chuyện như vậy.
Lý Chu và Nguyễn Thư Ninh một mực nói chuyện.
Tô Hòa nhìn thấy Lý Chu đi tới một bên gọi điện thoại, ánh mắt cô hơi trầm xuống.
Ôi, đám người thành phố A mua chuộc thị trưởng, bày mưu tính kế vở kịch này, chính là vì muốn mạng của Lý Chu.
Cô đã biết sớm, cho nên dùng chút thủ đoạn nhỏ để dì Lâm trở về, lấy lý do một mình ở nhà sợ hãi ngăn cản Lý Chu đi tiệc rượu.
Nếu ngăn cản Lý Chu không được, cô cũng sẽ đi theo, bên kia cô cũng đã sắp xếp người, cho nên hôm nay mặc kệ Lý Chu có đi hay không, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Thị trưởng? Ôi, vị trí thị trưởng này cũng đã làm được.
Trên miệng Tô Hòa nở một nụ cười lạnh lùng, có chút khát máu.
“Tiểu Hòa, anh có việc đi ra ngoài một lát, em có muốn đi cùng anh không?” Lý Chu cúp điện thoại xong, nói với Tô Hòa.
“Dạ có!” Tô Hòa thu lại cười lạnh, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cô gật gật đầu.
Lý Chu vốn không muốn Tô Hòa đi theo, nhưng nghĩ đến Tô Hòa ở nhà một mình sẽ sợ hãi, cho nên vẫn mang cô đi cùng.
“Anh ơi, là chuyện tiệc rượu sao? Có ai không vui vì anh không đi hả?” Tô Hòa đi theo Lý Chu ra cửa, cô khẽ cắn môi, bộ dáng áy náy.
——
VyVy: Vote vote ~.