Edit&Beta: VyVy
——
“Xin lỗi.” Thần sắc Lý Chu vẫn lạnh lùng như cũ, anh kéo tay Tô Hòa lướt qua Giang Nhược Thi, đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Giang Nhược Thi nhìn Lý Chu rời đi, cô ta nắm chặt nắm đấm, cô ta thích Lý Chu, nhưng Lý Chu không thích cô.
Lý Chu có thể không biết, lần đó cô thật ra đã động tay động chân, cùng Lý Chu trở thành người yêu cũng là chuyện trong kế hoạch của cô, cô cho rằng Lý Chu sẽ thích cô, thật không ngờ vẫn không có.
Lý Chu là một người giữ chữ tín, trò chơi đương nhiên cũng có thể chơi được, cho nên khi biết muốn cùng Giang Nhược Thi trở thành người yêu, anh không cự tuyệt, chỉ là lúc đầu nói sẽ không thích Giang Nhược Thi.
“Anh ơi, dì vừa rồi hình như tức giận nha.” Đi ra khỏi trung tâm thương mại, Tô Hòa hơi ngửa đầu nhìn Lý Chu, vẻ mặt cô vô tội nói.
“Không đúng, là chị, chị hình như tức giận.” Cô gái nhỏ vẻ mặt áy náy cúi đầu, tựa hồ giống như là đang hối hận xưng hô của mình, cả người thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.
“Không có việc gì, cô ấy không có quan hệ gì với chúng ta.” Lý Chu xoa đầu Tô Hòa, giọng nói rất ôn nhu.
“Em không phải cố ý gọi cô ấy là dì, cô ấy cũng rất xinh đẹp, nhưng Tiểu Hòa không thích cô ấy, em cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn em không quá thân thiện.” Cô gái nhỏ nắm lấy đầu ngón tay, cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất nói, ngữ khí mềm mại.
Cô dường như bị ai đó làm tổn thương, giọng nói thống khổ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có một nụ cười.
“Không có việc gì, Tiểu Hòa không gọi sai, gọi cô ấy là dì cũng không sai.” Lý Chu đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt Tô Hòa, kiên nhẫn nói.
Cô rốt cuộc là quá đơn thuần, tính tình trẻ con, gặp phải một chút chuyện sẽ cảm thấy đặc biệt buồn.
Tô Hòa gật gật đầu, lộ ra nụ cười.
Giang Nhược Thi là ai, Tô Hòa đương nhiên biết, cô hiểu rõ tất cả mọi chuyện của Lý Chu, về Giang Nhược Thi đương nhiên cũng biết.
Lý Chu có thể không biết, nhưng Tô Hòa cô biết, Lý Chu cùng Giang Nhược Thi ngoài ý muốn nên mới bên nhau, đều là Giang Nhược Thi một tay bày ra.
Giang Nhược Thi cho rằng Lý Sơ sẽ thích cô ta, thật không ngờ chung quy vẫn là Giang Nhược Thi tự mình đa tình mà thôi.
——
Tô Hòa ngồi trên xích đu ở hoa viên phía sau biệt thự Lý gia, trong miệng cô ngậm kẹo mút, thong thả lắc lư hai chân, trầm ngâm nhìn mặt hồ phẳng lặng.
Kẹo mút là một điều tốt, khi tâm trạng xấu ăn một cây kẹo sẽ làm cho tâm trạng của mọi người tốt hơn.
Đồ ngọt tất nhiên có thể ngọt như trong lòng, nhưng kẹo mút trong tay Tô Hòa của cô, sẽ là độc dược, độc dược trí mạng.
Trong giang phía sau hoa viên, Lý Chu và Nguyễn Thư Ninh ngồi đối diện nhau trên ghế đá, trước mặt bọn họ đặt máy tính, hai người đang thảo luận vấn đề.
“Cậu xem, cô gái này vô tư, thoạt nhìn chính là một nha đầu ngốc không có phiền não.”
Bên thành phố A bên kia ám sát hết đợt này đến đợt khác, chính là sợ Lý Chu có thể sống sót trở về thành phố A, Nguyễn Thư Ninh phiền não vò đầu bứt tóc, ánh mắt dừng trên người Tô Hòa cách đó không xa.
Tô Hòa sống vô tâm vô phế, cao hứng, mất hứng đều viết trên mặt, một chút phiền não cũng không có.
“Cô ấy đích thực vô tư, tôi muốn bảo vệ sự ngây thơ này của cô ấy.”
Lý Chu hít sâu một hơi, ánh mắt anh dịu dàng dừng trên người Tô Hòa, tính cách cô rất tốt, vô tâm vô phế, ở lại bên cạnh anh mấy ngày nay, anh cũng có cảm giác vui vẻ.
“Tôi bỗng nhiên cảm thấy, nếu như cậu mất trí nhớ thì tốt rồi.” Nguyễn Thư Ninh ý vị thâm trường nhìn Lý Chu nói.
Nếu như Lý Chu mất trí nhớ, người bên thành phố A còn có thể động thủ với anh hay không?
Có lẽ không.
Đều là quan hệ huyết thống, nếu như không phải bởi vì Lý Chu là người thừa kế, đám người kia sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Bất quá hiện tại, quyền lợi là điều tối quan trọng.
“Mặc kệ bọn họ còn có động thủ với tôi hay không, nhưng như vậy Lý Tích sẽ gặp nguy hiểm.”
Lý Chu lắc đầu nói, đám người Lý gia kia anh biết rất rõ ràng, thời điểm không đụng phải lợi ích, quan hệ có thể rất hòa hợp, nhưng một khi đụng phải lợi ích thì huyết thống cái gì cũng phải dẹp sang một bên.
Lý Tích là em họ của Lý Chu, hai người tuy rằng không phải do cùng cha cùng mẹ sinh ra, nhưng quan hệ lại rất bền chặt.
Nếu Lý Chu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thân phận người thừa kế sẽ rơi vào trên người Lý Tích, đây là điều không thể nghi ngờ.
“Cậu nghĩ cậu ta? Nếu cậu ta cũng liên quan thì sao?” Nguyễn Thư Ninh tuy rằng quan hệ với Lý Chu rất tốt, nhưng lại không quen thuộc với Lý Tích, cũng chưa từng ở chung với Lý Tích.
Nếu Lý Chu xảy ra chuyện, người thừa kế sẽ đương nhiên rơi vào trên người Lý Tích, người hưởng được lợi lớn nhất chính là Lý Tích, ai biết cậu ta ở giữa đóng vai trò gì.
“Cậu ta sẽ không đâu, tôi tin tưởng cậu ta.” Lý Chu lắc đầu, chậm rãi nói.
Kỳ thật nếu như vậy thì xem ra người hưởng thụ lớn nhất chính là Lý Tích, bất quá Lý Chu tin tưởng Lý Tích không phải là người như vậy.
Nguyễn Thư Ninh không nói lời nào, anh ngược lại hy vọng Lý Tích không có liên quan, Lý Chu rất ít khi vô điều kiện tin tưởng một người.
“Anh ơi, cho anh kẹo ăn, anh đừng khó chịu được không?” Tô Hòa không biết từ lúc nào chạy tới, cô nhìn Lý Chu nói, sau đó rất nhanh xé vỏ kẹo, đưa đến bên môi Lý Chu.
Lý Chu sững sờ, đối mặt với ánh mắt mong chờ của cô, Lý Chu ngậm kẹo mút vào trong miệng.
“Tiểu Hòa, gần đây em có từng đến phòng anh không?” Lý Chu nhìn Tô Hòa, anh đột nhiên mở miệng hỏi, giọng điệu thật sự rất nghiêm túc.
Tô Hòa nghiêng đầu nhìn Lý Chu, chớp chớp mắt, “Mỗi buổi sáng Tiểu Hòa đều đi gọi anh rời giường.” Cô nghi hoặc nhìn Lý Chu, vẻ mặt bối rối, cô nhớ lại.
Lúc Tô Hòa dậy, Lý Chu căn bản đều không dậy nổi, Tô Hòa tỉnh lại thì chuyện đầu tiên chính là đánh thức anh, chuyện này đã diễn ra khá nhiều ngày.
“A, bướm~” Lý Chu vừa rồi còn muốn hỏi tiếp, Tô Hòa tinh mắt nhìn thấy một con bướm, cô liền đuổi theo nó.
Nhìn bộ dạng cao hứng phấn chấn của cô, Lý Chu lắc đầu.
Cô gái nhà anh đơn thuần đáng yêu như vậy, những chuyện kia làm sao có liên quan tới cô chứ, đúng không?
“Cậu nghĩ cái gì vậy?” Nguyễn Thư Ninh hỏi.
“Từ cái chết vô cớ của người đầu tiên đến bây giờ đã có năm người, nhìn như đều là vô tình tử vong, nhưng cậu cảm thấy sẽ có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy sao?” Lý Chu hỏi, người thứ nhất anh có thể cho rằng là phát sinh ngoài ý muốn, nhưng người thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm đều không thể là chuyện ngoài ý muốn chứ?
Năm người này đều là sau khi anh tỉnh ngủ dậy mới phát hiện đã chết, hẳn là đều là người muốn tới ám sát anh.
Hơn nữa cả năm người này đều kiểm tra thấy chất nhầy có đường.
“Có lẽ có người đang âm thầm bảo vệ cậu.
Một cô gái thích ăn kẹo là chuyện bình thường, trên người Tô Hòa đều mang theo kẹo bên người, nhưng những cây kẹo kia cô ấy thường xuyên ăn nha, là chuyện bình thường.” Nguyễn Thư Ninh nghiêm túc phân tích.
——
VyVy: Vote vote ~.