Tại nhà họ Kiều.
Trong phòng của Kiều Lung Mẫn.
Món nợ ngày hôm đó Kiều Lung Mẫn vẫn luôn ôm trong lòng, cô ta hận Lung Nhi luôn muốn tìm cơ hội để trả thù.
Hôm nay cô đã nghe được tin Doãn Tư Cương đã đi công tác, liền vui mừng, hớn hở không ngớt.
"Ha, Kiều Lung Nhi, đây chính là cơ hội tốt để tao dạy cho mày một bài học.
Mày nghĩ mày là Doãn phu nhân rồi thì hay lắm sao? Không thể cho mày một bài học sao?"
"Không đâu, mày sai rồi, mày nghĩ mày sẽ được Doãn Tư Cương bảo vệ suốt đời sao? Anh ta sẽ nhanh chống chán mày thôi, con mù ạ." Đầu óc cô ta lúc này chỉ muốn nghĩ đến trả thù, muốn cho Lung Nhi biết thân phận của mình là ở đâu, mù vẫn hoàn mù, chẳng thể thay đổi được.
Cô ta đi xuống lầu, chuyện hôm đó cô ta đã kể cho Kiều lão gia và Kiều phu nhân biết.
Nhưng nào là thật 100%, cô ta còn thêm mắm, thêm muối thêm nữa.
Nghe cô ta kể, hai người họ cảm thấy Kiều Lung Nhi thật phách lối, tưởng làm Doãn phu nhân rồi thì hay lắm sao, ngay cả chị của mình cũng không tha, chỉ biết dựa hơi vào Doãn Tư Cương.
Kiều Lung Mẫn vốn chính là con gái cưng của hai người họ, nên khi bị Kiều Lung Nhi bắt nạt, họ cảm thấy rất tức tối, cũng muốn tìm cơ hội dạy cho Lung Nhi một bài học.
Khi biết tin Doãn Tư Cương đi công tác, cả nhà họ đều vui mừng, đầy sát khí.
Họ kêu vệ sĩ của nhà họ đi đến đưa Kiều Lung Nhi về nhà với danh nghĩa là họ nhớ con, muốn cô về thăm nhà.
...----------------...
Một lát sau.
Tại nhà họ Kiều.
Lung Nhi đã bị bắt về nhà, họ cho cô quỳ bệch ở dưới đất, còn họ thì ngồi trên ghế, đối xử với cô như một người hầu, họ cứ nghĩ rằng họ cao cao tại thượng, xem thường Lung Nhi.
"Mày đó, Lung Nhi, quả nhiên là hống hách hơn rồi nhỉ, mày tưởng mày lấy cái danh Doãn phu nhân, mặc trên người bọ quần áo đắt tiền, xa xỉ này thì có thể lên mặt sao?" Kiều phu nhân khom người nắm áo cô và nói với một giọng khinh thường.
Kiều phu nhân nói tiếp.
"Mày vốn chỉ là một con mù thôi, đừng mơ tưởng trèo cao, mày trèo càng cao, càng xa thì khi té xuống thương tích trên người mày sẽ càng nặng, càng đau thôi.
Chim sẻ thì cũng chỉ là chim sẻ, sau lớp lông phượng hoàng đó cũng chỉ là một con chim thấp hèn."
Kiều Lung Mẫn tiếp lời của mẹ mình.
"Mẹ tao nói đúng đấy, mày tưởng rằng Doãn Tư Cương đó đối xử tốt với mày một chút thì mày đã trèo lên được cành cao rồi sao? Anh ta chỉ là nhất thời thương hại mày mà thôi, cảm thấy mày đáng thương, chứ mày nghĩ lại xem, một con mù như mày mà lại được anh ta quan tâm sao? Thật là nực cười mà, mày nên biết thân phận của mày ở đâu đi? Cô ta nhạo báng Lung Nhi, khinh thường, bán rẻ.
Lung Nhi vẫn im lặng quỳ ở đó không nói gì.
Cô biết cho dù bây giờ cô có nói gì thì cũng vô dụng mà thôi, hai mẹ con họ cũng sẽ không bỏ qua mà để yên cho cô.
Cô hiểu được lần này cô về căn nhà này sẽ không được yên thân, thế nào cũng sẽ thương tích đầy mình.
Bây giờ Kiều lão gia tuy vẫn chưa nói gì nhưng ông không phải là yêu thương cô mà là mặc cho hai mẹ con họ nhạo báng cô.
Một lát sau ông ấy lên tiếng chỉ có thể là cầm roi da đánh lên người cô.
Ông ta chính là vậy, độc ác như vậy, tàn bạo như vậy, mới có thể đối sử với con gái ruột của mình như thế.
.