Hoắc Tùng Quân còn cho rằng cô ta muốn nói cái gì, không ngờ vậy mà lại nói câu này, anh cười lạnh một tiếng: “Tôi bị lừa rồi, bị ai lừa, cô hay là nhân viên kia?”
“Tất nhiên là nhân viên kia rồi”
Vẻ mặt An Bích Hà rất nghiêm túc: “Cái gọi là nhân viên kia có phải đột nhiên từ đầu chui ra đúng không? Tại sao sớm không xuất hiện, muốn không xuất hiện, tại cứ phải xuất hiện vào lúc này chứ? Cô ta có chứng cứ không? Nói là tận mắt nhìn thấy, ai biết có phải là đang ăn nói linh tinh không?
“Cô có chứng cứ sao?”
Hoắc Tùng Quân đột nhiên hỏi ngược lại: “Năm đó cũng chỉ có một mình cô nói, cũng không có chứng cứ”
An Bích Hà khựng lại, mím môi: “Trên eo em có một vết sẹo có được xem là chứng cứ không?”
Lời này vừa nói ra, Hoắc Tùng Quân khựng lại, nhíu chặt mày.
Vết sẹo này quả thật là do bị cháy, năm đó bọn hộ cùng được đưa vào bệnh viện, trên người An Bích Hà có vết thương, đây là chuyện không thể nghi ngờ..
An Bích Hà thấy anh nhíu mày, vẻ mặt thả lỏng, thở dài, u sầu nói: “Anh cũng biết, bởi vì vết sẹo này, em vẫn luôn không dám mặc đồ ngắn.
Trước kia em rất thích bơi, nhưng sau lúc đó, em không hề bơi nữa, em vì cứu anh mà biến thành như vậy, sao anh có thể nghi ngờ em được chứ?”
Hoắc Tùng Quân mím môi, không nói gì.
Lúc này, đột nhiên có một nhân viên vội vàng chạy đến: “Không hay rồi, cháy rồi”
Trên mặt nhân viên toàn tro bụi, quần áo trên người cũng có vết cháy xém, vừa hét vừa chạy ra ngoài.
An Bích Hà ngẩn ra, lại nhớ về trận hỏa hoạn năm đó, trận hỏa hoạn năm đó để lại cho cô ta một ám ảnh rất lớn.
“Mau chạy thôi, chúng ta mau chạy thôi.”
An Bích Hà gọi Hoắc Tùng Quân, vội vàng đứng lên, trên chân đi giày cao gót, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Nhưng lúc này, có không ít nhân viên cũng xông ra ngoài, khói đen bây mù mịt theo động tác của bọn họ, nhìn tình hình rất nghiêm trọng.
Nhóm nhân viên lao ra, không hề phòng bị đụng ngã An Bích Hà và Hoắc Tùng Quân.
An Bích Hà tức giận đứng dậy, đang chuẩn bị chạy ra ngoài, đột nhiên chân bị giữ lại.
Cúi đầu xuống nhìn, thấy một tay Hoắc Tùng Quân ôm đầu, một tay giữ lấy mình: “Vừa rồi chân tôi bị bọn họ giẫm vào, hình như bị thương rồi, tôi không dậy được, cô giúp tôi một chút.”
An Bích Hà cúi đầu nhìn anh, thấy khói đen mù mịt bay đến, nghiến răng.
Chuyện năm đó là cô ta lừa anh, nhưng chỉ cần lần này cứu được anh, còn ở dưới tình hình Hoắc Tùng Quân tỉnh táo như vậy, anh nhất định sẽ không thể chối bỏ.
Sau khi suy nghĩ rõ, An Bích Hà cúi người, kéo cánh tay Hoắc Tùng Quân, muốn đỡ anh lên.
Nhưng khi cô ta còn là một người phụ nữ khỏe mạnh, cũng rất khó có thể đỡ được Hoắc Tùng Quân dậy, càng đừng nói đến sau khi gầy yếu, hoàn toàn không có sức lực.
Mặt An Bích Hà mệt đến nỗi đỏ bừng, nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn còn ngồi trên đất, chỉ được cô ta di chuyển một chút.
Cuối cùng An Bích Hà cũng từ bỏ, nhìn khói đen cuồn cuộn bay đến, còn không chạy nữa, không chừng sẽ bị thiêu chết mất, cũng có thể bị ngạt chết.
“Hoắc Tùng Quân, xin lỗi, em thật sự không còn sức lực nữa.
Em tìm người vào cứu anh.”
Nói xong chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng chân lại bị Hoắc Tùng Quân kéo lại, anh ngẩng đầy, mặc dù mặt vô biểu tình, nhưng trong đáy mắt lại mang theo sự khẩn cầu: “Cứu tôi ra ngoài, bây giờ lửa vẫn chưa bốc lên, cô có thể lôi tôi ra ngoài.”
Trong lòng An Bích Hà đang liều mạng lắc đầu, chuyện này không thể được, cho dù kéo anh cũng lãng phí không ít thời gian.
Nếu như đến lúc lửa bùng lên, chặn mất cửa, vậy thì thật sự cố ta sẽ mất mạng mất.
“Hoắc Tùng Quân, em bị bệnh, không còn sức lực.
Nếu như cố gắng lôi anh ra ngoài, nói không chừng cả hai chúng ta đều không thể ra ngoài được.
Em vẫn nên tìm người cứu anh thôi, không thể kéo dài thời gian được nữa”
An Bích Hà nói xong, hít vào một ngụm khói đen, sặc hai cái, thấy Hoắc Tùng Quân vẫn còn kéo mình, không còn cách nào khác, cô ta giơ chân lên, đạp mạnh vào tay anh hai cái.
Hoắc Tùng Quân kêu đau một tiếng thả tay ra.
An Bích Hà không quan tâm đến tình hình của anh, nhấc chân chạy ra ngoài.
Hoắc Tùng Quân nhìn bóng dáng An Bích Hà chạy ra ngoài, mắt tối lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai.
An Bích Hà xông ra ngoài, phát hiện bên ngoài không có ai, nhóm nhân viên đó đã chạy rồi, trong lòng cô ta mắng một tiếng, nhìn thấy khói đen tràn ra khỏi quán, thở dài.
Cô ta thật sự muốn cứu Hoắc Tùng Quân, chỉ đáng tiếc có lòng mà không có sức, quán cà phê này ở chỗ hẻo lánh, trời tối đêm không có ai.
An Bích Hà có muốn gọi người đến cứu cũng không có người đi qua, cô ta lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi 114, nhưng chỉ mới nhận được hai chữ số, đột nhiên ma sai quỷ khiến dừng tay lại.
Trong đầu nổi lên một ý nghĩa điên cuồng.
Hoắc Tùng Quân không thích cô ta, cho dù lúc trước có ơn cứu mạng, cuối cùng anh vẫn ở cùng Bạch Hoài An, giải trừ hôn ước với mình.
Lần này cô ta không cứu anh ra, còn đạp anh, Hoắc Tùng Quân nhất định sẽ ghi hận cô ta.
Liệu có tính cả nỗi hận mà mình đã lừa anh mười mấy năm lại, đến lúc đó sẽ điên cuồng tấn công trả thù nhà họ An.
Nếu nhà họ An thật sự ngã, cô ta sẽ không còn những ngày tháng như vậy nữa.
Nhưng nếu như Hoắc Tùng Quân chết rồi không chỉ có nhà họ An sẽ không bị làm sao, Bạch Hoài An sẽ không có sự bảo vệ của Hoắc Tùng Quân, mình muốn làm gì cô ta thì làm, cũng không có ai tính toán với mình nữa.
Nghĩ như vậy, mắt An Bích Hà sáng lên, thu lại nước mắt.
“Hoắc Tùng Quân,- thật sự xin lỗi”
Nói xong, khi cô ta đang chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới quay đầu thì bị mấy người nhân viên ngăn lại.
Đây là mấy nhân viên vừa mới xông ra ngoài.
“Cái người đây là.”
Trên mặt An Bích Hà tràn đầy tức giận:-> “Các người còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi cứu người đi, bên trong vẫn còn người đấy”.
Vẻ mặt các nhân viên lạnh lùng, nhưng vẫn chặn đường An Bích Hà, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông đi từ trong quán cà phê ra, lúc này trên mặt mới nở nụ cười.
“Tổng giám đốc Hoắc, người đã ngăn lại rồi”.
Trong lòng An Bích Hà ngạc nhiên, quay đầu nhìn qua, phát hiện Hoắc Tùng Quân đang đi từ bên trong ra.
Dáng người anh cao chân dài, mặc bộ vest màu đen, cả người lạnh lùng xa cách, khuôn mặt đẹp trai mang theo sự lạnh lùng, cứ như vậy nhìn An Bích Hà, khiến trái tim cô ta run rẩy.
“Anh, chân của anh, sao lại khỏi rồi? Không phải anh nói...”
"Ha."
Hoắc Tùng Quân cười lạnh một tiếng: “An Bích Hà, cô luôn mồm nói người năm đó cứu tôi chính là cô, nhưng chỉ thăm dò một chút, thì đã để lộ ra chân ngựa của cô rồi”
“Thăm dò?” Vẻ mặt An Bích Hà cứng đờ, nhìn về quán cà phê sau lưng Hoắc Tùng Quân, bên trong đã không còn khói đen bay ra nữa, quán cà phê yên lặng đứng ở đó, không bị làm sao cả.
“Anh vậy mà lại lừa em.
Các người liên hợp lại để lừa tôi” Ngón tay An Bích Hà run rẩy chỉ về phía Hoắc Tùng Quân và các nhân viên.
Các nhân viên cười nói: “Sao có thể nói là lừa được chứ, quán chúng tôi chỉ là đang tiến hành diễn tập phòng cháy chữa cháy mà thôi, chỉ là quên không thông báo cho cô biết”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân lạnh lùng, chán ghét: “Trận hỏa hoạn năm đó, là đám cháy thật, lửa to thiêu rụi xung quanh chúng ta, tình hình còn tệ hơn hôm nay nhiều.
Năm đó một mình có
mà có thể cứu tôi ra ngoài, hôm nay vị trí mà tôi ngồi cách cửa không quá mấy mét, cô cũng không giúp đỡ”
“Em...!không phải em nói rồi sao? Em bị bệnh, không có sức lực” An Bích Hà vội vàng phản biện.
Hoắc Tùng Quân trực tiếp ngắt lời cô ta: “Trận hỏa hoạn năm đó, chúng ta bị hun trong khói đen, người bị ngất sẽ nặng hơn người có ý thức.
Lúc đó, cô có thể vượt qua bao nhiêu chướng ngại vật để cứu tôi ra ngoài, bây giờ có tội hợp tác với cô, nhưng đến kéo cũng không hề động, không phải cô đang kể chuyện cười sao?”
Các nhân viên phía sau đều cười mỉa mai.
Vẻ mặt An Bích Hà hết đó lại trắng: “Em...!em không phải là ra ngoài để gọi người giúp đỡ sao? Nhưng xung quanh không có ai, nhóm nhân viên này vừa nãy cũng không thấy tung tích đầu..”.
“Gọi điện báo cháy sao lại gọi đến một nửa rồi dừng?” Hoắc Tùng Quân đột nhiên hỏi một câu như vậy.
An Bích Hà đột nhiên sững lại, hoảng sợ nhìn Hoắc Tùng Quân, trong lòng hoảng sợ không thôi.
Hành vi vừa rồi của mình bị Hoắc Tùng Quân nhìn thấy rồi sao?
Sau lưng An Bích Hà chảy đầy mồ hôi lạnh, muốn giải thích, nhưng lưỡi lại không nghe theo chỉ thị, một cậu cũng không thể nói ra.
Sắc mặt Hoắc Tùng Quân mang theo sự tà ác: “An Bích Hà, có phải cô muốn để tôi chết không?
“Không, không phải, không phải mà.
Em không có, em không có” Giọng nói của An Bích Hà hoảng loạn, nói lặp đi lặp lại mấy câu, trong đầu đều hỗn loạn, trống không.
Hoắc Tùng Quân hoàn toàn không muốn nghe cô ta giản biện, lại chất vấn: “Thành thật nói rõ chuyện năm đó cho tôi, bao gồm cả vết sẹo trên eo cô.
Nếu như dám nói dối, ngày mai tôi sẽ khiến An Thị biến mất khỏi thành phố An Lạc.”