Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


An Bích Hà tươi cười với anh ta, gương mặt thanh tú của cô ta mang theo vẻ quyến rũ: “Có phải hay không thì ngày mai chúng ta cũng sẽ biết thôi”
Đối với màn tỏ tình của Trần Thanh Minh, An Bích Hà thực sự rất đắc ý.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta không nghi ngờ gì cả.

Nếu như ngày mai, Trần Thanh Minh thực sự đóng băng hoạt động của Bạch Hoài An, lúc đó, cô ta mới có thể hoàn toàn an tâm được.
Sắc mặt của Ngô Thành Nam dịu đi, anh ta đưa tay kéo An Bích Hà vào trong lồng ngực của mình, đôi mắt ôn hòa tràn đầy sự nghiêm túc và thô bạo: “An Bích Hà, bây giờ, hai nhà chúng ta đang ngồi trên cùng một con thuyền.

Cô tốt nhất là xác định được mình nên làm gì và không nên làm cái gì?
An Bích Hà không hề che giấu tâm tư ở trước mặt của anh ta.

Ngô Thành Nam biết cô ta có tâm tư riêng, nên mới mở miệng nhắc nhở.
Anh ta sợ rằng Trần Thanh Minh cũng có cùng mục đích giống anh ta, muốn được phân chia tài sản của nhà họ An.
An Bích Hà kinh ngạc, ánh mắt của cô ta có một chút bối rối.

Một lúc sau, cô ta đưa tay lên sờ mặt của anh ta, cười nói: “Anh còn nói mình không ghen sao? Anh yên tâm, ngoại trừ anh, em sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội đầu
Ngô Thành Nam biết An Bích Hà đang hiểu lầm mình, nhưng anh ta cũng không nói gì thêm nữa.

Hiểu lầm cứ thì hiểu lầm đi! Chỉ cần An Bích Hà vẫn đi theo anh ta, giao hết tài sản của nhà họ An cho anh ta, lúc đó, anh ta liền có thể dễ dàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của cô ta.
An Bích Hà cuối cùng cũng không nhìn thấy được bất kỳ cảm xúc gì ở trên khuôn mặt của anh ta.

Lúc này, cô ta mới nở một nụ cười, kéo anh ta đi vào trong khách sạn: “Mỗi lần gặp nhau đều đến khách sạn không phải là biện pháp tốt, có thể bị người khác nhìn thấy.

Sau này, chúng ta vẫn nên tìm một nơi cố định để hẹn hò”
Ngô Thành Nam cũng cảm thấy không an toàn, gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, khi vừa tỉnh dậy, An Bích Hà đã thấy Ngô Thành Nam đang ngồi tựa vào đầu giường nhìn điện thoại.

Cô ta mơ mơ màng màng ngồi dậy: “Sao anh dậy sớm vậy?”
“Trần thị đưa ra thông báo” Ngô Thành Nam nói xong, đưa điện thoại di động cho An Bích Hà, còn mình thì xuống giường đi tắm rửa.
An Bích Hà vẫn còn mơ ngủ đã bị tin tức này làm cho hoàn toàn tỉnh táo.

Cô ta nhận lấy điện thoại, cau mày đọc từng chữ.
Quả nhiên Trần Thanh Minh đã đưa ra thông báo, nói: trước khi tuần lễ thời trang Paris diễn ra, công ty sẽ không cho ra mắt bất cứ bộ sưu tập nào của Bạch Hoài An do vấn đề sắp xếp thời gian.

Nhưng An Bích Hà biết rõ.

Trần Thanh Minh thực sự đã đóng băng hoạt động của Bạch Hoài An.
Lúc trước, nhờ có chiến thắng trong cuộc thi, danh tiếng của Bạch Hoài An đã trở nên vang dội khắp nơi.

Nhân cơ hội này, chắc hẳn cô sẽ ra một bộ sưu tập mới, tạo ra tiếng vang, cải thiện danh tiếng của mình.

Nếu như lúc này bị đóng băng hoạt động, cô không phải là minh tinh ngành giải trí, cũng chẳng phải là danh nhân trong giới chính trị, cứ như vậy thì chẳng mấy chốc, cô sẽ bị công chúng lãng quên.
Nếu như ở tuần lễ thời trang Paris không tạo ra được phản ứng đặc biệt tốt, đoán chừng về sau, sẽ chẳng có ai nhớ đến cô.
An Bích Hà càng xem càng kích động.

Lúc trước, cô ta không nghĩ rằng những điều mà Trần Thanh Minh nói đều là sự thật.

Không ngờ, Trần Thanh Minh lại thật sự vì cô ta mà đóng băng hoạt động của Bạch Hoài An.

Cô ta cúi đầu xuống, trong lòng tràn đầy sự đắc ý.
Bạch Hoài An có Hoắc Tùng Quân chống lưng thì sao, có chiến thắng cuộc thi thì sao, không phải bây giờ, tất cả những điều đó đều uổng phí hay sao?
Trong khoảng thời gian này, Bạch Hoài An vẫn bị ràng buộc bởi Trần thị, đợi đến khi cô không nhịn được nữa mà hủy bỏ hợp đồng, chỉ sợ khi đó cô cũng chẳng còn danh tiếng gì cả.
Ngô Thanh Nam đi ra từ phòng tắm, thấy bộ dạng hưng phấn của cô ta thì nhíu mày: “Cô vui mừng đến mức này sao?”
An Bích Hà ngẩng đầu lên, chăn mền cũng trượt xuống theo cơ thể của cô ta, lộ ra da thịt trắng trẻo, gò má của cô ta ửng hồng, ánh mắt đắc ý nhìn Ngô Thành Nam: “Anh không biết em đã chờ đợi thời khắc này trong bao lâu đâu?”
Giọng nói của cô ta có chút run rẩy.
Khi Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân kết hôn với nhau, lúc đó, cô ta đang bị hôn mê.

Đến lúc cô ta tỉnh lại, Hoắc Tùng Quân lại không muốn Bạch Hoài An nữa.

Cô ta nghĩ rằng mình thắng rồi.

Nhưng không ngờ, sau đó, Hoắc Tùng Quân lại chấp nhận yêu Bạch Hoài An bị mù lòa trong ba năm.

Bạch Hoài An đã khiến cho cô ta phải nhận lấy sự thất bại.
Sau đó, cô ta ép Hoắc Tùng Quân phải ly hôn, cùng mình đính hôn.

Thậm chí cô ta còn để cho Lâm Kỳ đi giết Bạch Hoài An.

Cứ nghĩ Bạch Hoài An chết rồi, cô ta sẽ thắng.

Nhưng cô ta không hiểu vì sao Bạch Hoài An lại có thể an toàn trở về, không chỉ cướp đi Hoắc Tùng Quân, mà còn dựa vào quyền lực của Hoắc Tùng Quân, dồn ép nhà họ An đến bước đường cùng.
Cô ta lại thua một lần nữa.
Hiện tại, Trần Thanh Minh vì thích cô ta, mà đóng băng hoạt động của Bạch Hoài An, rốt cuộc cô ta cũng có thể lật ngược ván cờ.

Cô ta có thể không vui, không khích động sao?
Ngô Thành Nam thấy An Bích Hà khích động đến mức đôi mắt cũng đỏ bừng lên, thậm chí còn có chút điên cuồng, thì trong đôi mắt của anh ta xuất hiện một loại cảm xúc, không biết anh ta đang thương hại hay là đang mỉa mai An Bích Hà nữa.
Dù sao cũng chỉ là một Bạch Hoài An thôi mà, sao An Bích Hà lại có thể kích động đến mức này được chứ?
Anh ta trầm giọng nói: “Cũng chỉ là cản trở sự nghiệp của cô ta một chút thôi, cô cũng không cần phải kích động đến mức này đâu? Không phải cô ta còn có Hoắc Tùng Quân ở phía sau sao? Cứ coi như là không có sự nghiệp, thì cô ta cũng không thể nào lâm vào cảnh nghèo túng được.

Cô ta vẫn sẽ như cũ, được gả vào nhà họ Hoắc, hưởng thụ cuộc sống hơn người.

Cô cảm
thấy cô thắng cô ta sao?”
Lúc nói chuyện này, giọng điệu của anh ta mang theo một tia mê hoặc, khiến cho An Bích Hà phải bình tĩnh lại.
Cô ta nhíu mày, nhìn về phía Ngô Thành Nam: “Ý của anh là.”
“Hủy hoại Hoắc Tùng Quân.

Đến lúc đó, cô mới có thể hoàn toàn đánh bại được Bạch Hoài An” Khóe môi của Ngô Thanh Vũ cong lên, anh ta nhìn An Bích Hà chăm chú: “Mặc dù bây giờ Hoắc thị lớn mạnh, chúng ta không thể lật đổ ngay lập tức, nhưng có công mài sắt có ngày nên kim, chúng ta có thể lật đổ từ từ”
Anh ta nói nhỏ một câu với An Bích Hà, cô ta càng ngày càng trừng mắt lớn hơn, trong mắt đều là sự kinh ngạc: “Anh, anh thực sự muốn làm như vậy sao?”
Ngô Thành Nam thu lại ánh mắt tàn nhẫn, trở về dáng vẻ dịu dàng nhìn cô ta: “Cô cũng biết, tôi với Hoắc Tùng Quân vốn không hợp nhau.

Anh ta cướp đoạt của tôi không ít, cũng không hề kiêng nể gì mà chà đạp tôi trước mặt người khác.

Mặc dù không muốn lấy cứng đối cứng, nhưng tôi cảm thấy, nếu chúng ta không ra tay trước, chúng ta sẽ mãi mãi bị Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An xem thường.

Tôi có thể nhẫn nhịn được, chỉ là tôi không muốn cô đi theo tôi cũng phải nhẫn nhịn theo cả một đời”
“Vì cuộc sống hạnh phúc sau này của chúng ta, cô sẽ giúp tôi đúng không, Bích Hà?”
Lời này của anh ta khiến cho An Bích Hà cảm thấy vô cùng xúc động, cô ta rúc vào trong ngực của Ngô Thành Nam, giọng điệu quyến luyến: “Vâng, em sẽ giúp anh.

Dù anh làm cái gì, em cũng sẽ đều giúp anh”
Ngô Thành Nam sờ lên tóc của cô ta, ánh mắt trở nên sắc bén.
Bên này, không biết An Bích Hà và Ngô Thành Nam đang lên kế hoạch đối phó với mình và Hoắc Tùng Quân, Bạch Hoài An đang bàn giao lại công việc ở Trần thị.

Trong khoảng thời gian này, cô sẽ không xuất hiện ở công ty nữa.
Nhân viên trong công ty đều không biết chuyện, nên ai cũng cảm thấy nuối tiếc, đặc biệt là người của bộ phận thiết kế.

Bọn họ còn có chút oán trách Trần Thanh Minh.
Hiện tại Bạch Hoài An vẫn chưa thể nói sự thật cho bọn họ biết, chỉ có thể mỉm cười an ủi: “Trần tổng làm như thế nhất định là có nỗi khổ riêng của mình.

Chị không có ở đây, mọi người nhớ phải giữ gìn sức khỏe, làm việc thật tốt, đừng để bị bệnh ra đó, nhớ chưa?”
Một cô gái ở bộ phận thiết kế kéo tay của Bạch Hoài An lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh ấy thì có nỗi khổ gì chứ? Chỉ là thấy sắc quên tình, vì một người phụ nữ mà có thể làm ra chuyện như vậy, đúng là óc mê bị mê muội cả rồi!”
Nhân viên của Trần thị không có thiện cảm với An thị.

Vì vậy, sau khi xem video Trần Thanh Minh tỏ tình, bọn họ đều không cảm thấy có một chút cảm động nào cả, phản ứng đầu tiên chính là tự hỏi bản thân: Trần tổng bị làm sao vậy? Tại sao anh ấy lại tỏ tình với An Bích Hà?
Đúng lúc này, Trần Thanh Minh ra khỏi phòng làm việc.

Anh ta nghe được lời của cô gái nói, thì sắc mặt tái xanh đi.

Trong lòng của anh ta cũng có ủy khuất chứ bộ! Nhưng vì kế hoạch “lớn” của Trần thị, anh ta chỉ có thể hy sinh chính mình.
Cô gái thấy ông chủ đi ra thì ngay lập tức ngậm miệng lại.

Dù không có ai nói gì, nhưng ảnh mắt của bọn họ lại không hề che giấu đi sự oán trách.
Trần Thanh Minh đón nhận ánh mắt của mọi người, đi đến trước mặt Bạch Hoài An, nhỏ giọng nói: “Công ty đã sắp xếp cho cô rồi.

Tất cả đều là vì nghĩ cho cô mà thôi.

Cô luôn phải đi lại giữa công ty và Cách Lệ Tâm, nếu tiếp tục như vậy, e là sức khỏe của cô sẽ không chịu được.

Vì vậy, công ty đưa ra quyết định này, hy vọng cô không oán hận công ty”
Nụ cười trên gương mặt của Bạch Hoài An nhạt đi, cô trả lời một cách máy móc: “Công ty quan tâm như vậy, sao tôi có thể oán hận công ty được chứ?”
Nhìn thấy quan hệ của hai người không còn hòa hợp như trước nữa, có một người trong văn phòng lặng lẽ đi ra ngoài gọi điện thoại.
Người kia chắc cũng không biết rằng hành động đột ngột đó của mình lại rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Bạch Hoài An và Trần Thanh Minh trao đổi ánh mắt, không nói gì thêm.
Bạch Hoài An rời khỏi công ty, đi đến Cách Lệ Tâm.

Chờ đến khi cô trở về đến nhà, thì trời đã tối rồi.
Cô ở dưới lầu, nhìn thấy trong nhà vẫn chưa sáng đèn.

Đêm nay, Sở Minh Nguyệt lại không trở về, không biết Châu Hữu Thiên đã đưa cô ấy đi đâu rồi.
Lúc trước, Sở Minh Nguyệt sống rất lý trí, có thể tỉnh táo mà kiểm soát mọi việc nhưng sau khi yêu đương với Châu Hữu Thiên, cô ấy giống như một thiếu nữ yêu sớm, cảm thấy tình yêu rất mới lạ.

Cô ấy cũng trở nên vô cùng ngây thơ, không còn là bộ dạng trước kia.
Bạch Hoài An rất vui mừng.

Trước kia, Sở Minh Nguyệt sống quá khép kín, quá kìm chế.

Bây giờ, cô ấy có thể mở rộng lòng mình với Châu Hữu Thiên, cũng có thể suy nghĩ về chuyện yêu đương, kết hôn.
Đang suy nghĩ, cửa thang máy bỗng “đinh” một tiếng mở ra.
Bạch Hoài An cúi đầu đi ra, tìm chìa khóa mở cửa nhà.

Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một bóng đen lớn.

Cô vô thức run lên một cái, ngẩng đầu thì nhìn thấy một khuôn mặt già nua, tràn đầy nếp nhăn.
Cô giật nảy mình, lùi về phía sau hai bước, kém chút nữa là té trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui