Không biết đã qua bao lâu, Bạch Hoài An mơ mơ màng màng tỉnh lại, một giọng nam khàn khàn khàn khàn truyền đến bên tai: "Cuối cùng cô cũng tỉnh lại".
Giọng nói này hoàn toàn xa lạ, Bạch Hoài An cảnh giác lùi lại phía sau: "Anh là ai, muốn làm gì tôi!"
Người đàn ông chiêm ngưỡng bộ dạng hoảng sợ kinh hãi của cô, trên khuôn mặt quyến rũ mê người không khỏi lưu luyến: "Khuôn mặt của cô Bạch thật sự là đẹp nhất, chẳng trách tổng giám đốc Hoắc điên đảo thần hồn đến vậy, nhưng thật đáng tiếc."
Anh ta nói xong đột nhiên bước tới, đè Bạch Hoài An xuống dưới: "Đáng tiếc, Hoắc Tùng Quân là người của tiểu thư nhà chúng tôi, cô gái cho ai không gả, cứ nhất thiết phải là Hoắc tùng Quân mới hciuj.
Tiểu thư nhà tôi lại có tật xấu là tính tình hay nóng nảy.
Để tránh những rắc rối sau này, đã kêu tôi đến giải quyết cô”.
Là An Bích Hà, anh ta là người của An Bích Hà!
Bắt cóc cô chính là người lúc trước theo dõi Hoắc Tùng Quân, chính là Lâm Kỳ!
Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, đập vào ngực Lâm Kỳ, cố gắng đẩy anh ta xuống, nhưng anh ta đã nắm lấy cổ tay cô.
"Cô Bạch, cô an phận một chút, chỉ cần cô hầu hạ tôi, tôi có thể làm cho cái chết của cô dễ dàng hơn".
Anh ta nhe răng cười, thả lỏng một tay cởi cúc áo của Bạch Hoài An, chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong mắt hiện lên vẻ thèm muốn.
Bạch Hoài An dồn hết sức bình sinh, cắn mạnh vào ngón tay anh ta.
Lâm Kỳ hét lên, tát mạnh vào mặt cô: "Con khốn, dám cắn ông à!”.
Sau đó là một loạt các cú đấm đá.
Bạch Hoài An miệng ứa máu, nằm yếu ớt trên đất, không biết có phải bị đánh vào đầu không, đôi mắt suốt ba năm nay chỉ có thể nhìn thấy bóng tối đen đặc của cô giờ đây bỗng nhiên cảm nhận được tia sáng lờ mờ.
Trong lòng cô chợt ánh lên một tia vui mừng nhưng rồi lại nhanh chóng trầm xuống.
Thấy cô vô lực chống cự, Lâm Kỳ buông tay, lao tới rồi thản nhiên hôn lên cổ cô.
Bạch Hoài An kinh sợ giãy dụa, ngón tay cào loạn trên mặt đất: "Cút đi...!Đừng đụng vào tôi!"
Khi đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, cô bất ngờ chạm phải một hòn đá, cô vui mừng khôn xiết, nắm lấy nó, đập mạnh vào đầu Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ ngất đi, nằm bất động trên người cô.
Bạch Hoài An dùng hết sức đẩy anh ta ra, đứng dậy thở hổn hển, lấy điện thoại trong túi ra, liều mạng chạy về phía trước.
Cô chỉ có thể nhìn thấy những bóng lờ mờ, như một người bị cận thị nặng, không nhìn thấy đường, không biết phương hướng, nhưng cô không dám dừng lại, cô sợ nếu mình dừng lại sẽ bị bắt về, vì vậy cô chỉ có thể cằm đầu vào chạy trốn.
Cô không biết đôi giày đã bị ném ra từ lúc nào, cô đi chân trần, làn da mỏng manh đã rơm rớm vết máu, đau đớn như xuyên thấu tâm can, nhưng cô không dám dừng lại.
Cô vấp phải chướng ngại vật vô số lần nhưng rồi lại đứng dậy, cả người cô trông nhếch nhác vô cùng, khắp nơi đều là vết thương.
Cô chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, cô muốn sống, cô muốn trả thù, cô không thể chết....!
Không biết trải qua bao lâu, cả người Bạch Hoài An như mất hết sức lực, là người xuống đất.
Cảm giác trên chân cô, có lẽ cô đã chạy ra đường rồi, bên tai nghe tiếng nước sông chảy, cô đang ở bên cạnh một con sông.
Cô đã chạy rất xa rồi, người đàn ông đó hẳn là không thể đuổi kịp.
Bạch Hoài An thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại vừa tìm được từ người đàn ông.
Cô gọi cảnh sát trước, nhưng không biết tại sao mình lại không được, tim cô chùng xuống, chắc là điện thoại di động được thiết lập đặc biệt, cô không thể gọi cảnh sát.
Người đàn ông này đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.
Bạch Hoài An càng ngày càng lo lắng, cô chỉ nhớ duy nhất số của Hoắc Tùng Quân mà thôi, nhưng lúc này anh đang bận đính hôn với An Bích Hà, sao có thể tới cứu cô.
Cô không biết đây là đâu, trên đường cũng không có lấy một ai, cô không dám kêu cứu vì sợ người đàn ông đó đến.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể liều mình, động tay bấm dãy số mà cô nhớ rõ trong đầu.
Điện thoại reo rất nhiều, nhưng không có ai trả lời, trái tim của Bạch Hoài An như chìm xuống đáy vực.
Đúng lúc cô định bỏ cuộc.
"Xin chào?"
Điện thoại được kết nối, Bạch Hoài An mừng đến phát khóc, cầm chặt điện thoại, giọng nói run run: "Hoắc Tùng Quân, tôi là, tôi là Bạch Hoài An."
- -------------------.