An Bích Hà nghĩ đến đây thì đột nhiên đứng dậy, nói với An Vu Khang: “Bố, con đến bệnh viện một chút.”
“Này.” An Vu Khang vội vàng hét lên: “Ngày kia là ngày Khinh Hà phát hành sản phẩm mới, con không chuẩn bị gì sao?
An Bích Hà không thèm quay đầu lại nói: “Những gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị rồi, không còn vấn đề gì lớn cả” Nói xong thì không thấy bóng dáng đầu nữa.
Vừa rồi, xem tin tức thấy Ngô Thành Nam được đưa đến bệnh viện nào, An Bích Hà trực tiếp lái xe đến bệnh viện đó luôn, chẳng tốn nhiều công sức đã hỏi được phòng bệnh của Ngô Thành Nam.
Cô ta do dự đứng bên ngoài cửa phòng một lúc rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Ngô Thành Nam quay lưng về phía cửa, giọng điệu khó chịu: “Không phải đã bảo các người đừng đến sao? Đến lời nói của tôi cũng không nghe..”.
“Thành Nam” An Bích Hà khẽ gọi, lời nói của Ngô Thành Nam đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.
Cái quay đầu của anh ta khiến cho An Bích Hà bị dọa một phen.
Mặt anh ta đã không còn che giấu bất kỳ điều gì nữa, khí chất ôn nhu, phong trần đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt giống như phủ lên một lớp màu u ám, khiến cho người ta khi nhìn vào đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
“Cô làm sao mà tìm tới được đây?” Anh ta nói với giọng khàn khàn,
An Bích Hà từ từ tiến lại gần anh ta, nhỏ giọng nói: “Tôi xem tin tức thấy tin anh bị thương, tôi lo..” “Chuyện tôi bị thương đã truyền ra ngoài rồi?” Ngô Thành Nam có chút sửng sốt, sắc mặt càng trở nên u ám hơn.
Điều anh ta sợ nhất bây giờ chính là chuyện chân anh ta bị tàn phế truyền ra ngoài, trước đây chuyện anh ta phải xin lỗi Hoắc Tùng Quân đã mất mặt lắm rồi.
Nếu như để người khác biết anh ta vì muốn ở lại thành phố An Lạc, giở trò xảo quyệt mà biến thành kẻ tàn tật, có thể cả phần đời còn lại cũng không có cách nào chữa khỏi thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành trò cười của thành phố An Lạc.
“Tin tức gì, cô xem nó ở đâu, cái tin đó đã nói những gì?” Ngô Thành Nam gần như bổ nhào tới, nắm chặt lấy vai của An Bích Hà chất vấn.
An Bích Hà bị dọa tới mức sắc mặt tái nhợt đi, từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy Ngô Thành Nam như vậy, điện cuồng, tàn bạo, khác hoàn toàn so với hình ảnh mà cô thấy trước đây.
Tay cô ta run run tìm tin tức mà cô ta nhìn thấy trước đây.
Ngô Thành Nam xem từng câu từng chữ, phát hiện ra không có từ nào liên quan đến “tàn tật” cả, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó nét mặt lại trở nên căng thẳng.
Bây giờ anh ta đang ở bệnh viện, nhiều người nhiều tai mắt, bác sĩ điều trị chính cho anh ta, y tá chăm sóc anh ta, không ít người biết tình trạng của anh ta, ngộ nhỡ bị truyền ra ngoài…
Ngô Thành Nam nghĩ đến đây thì lập tức lấy điện thoại ra gọi điện về nhà, sai người nhanh chóng làm thủ tục xuất viện cho anh ta.
Ngô Thành Nam nhìn cô ta bằng ánh mắt ảm đạm, rồi đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái, từ trên giường đứng dậy.
An Bích Hà không hiểu anh ta muốn làm gì, chỉ nhìn thấy Ngô Thành Nam tiến về phía cô ta hai bước.
Tư thể đi rất kỳ lạ, khập khà khập khiễng.
Cô ta ngây người nhìn anh ta, chỉ cho rằng anh ta tạm thời đang bị thương: “Anh muốn làm gì?”
“Nhìn thấy dáng đi của tôi không?” Ngô Thành Nam chỉ vào chân của mình: “Sau này cả đời có thể sẽ như thế này, tôi thành kẻ tàn tật rồi, đi ngoài đường thì sẽ bị người khác chế giễu”
Đôi mắt An Bích Hà mở to ra, tràn đầy kinh ngạc, không thể nào tin được.
Ngô Thành Nam nhìn thấy ánh mắt của cô ta, cảm thấy vô cùng chướng mắt: “Cơ thể tối tàn tật, thường ngày rất nhiều chuyện sẽ không thể làm được, quản lý một nhà họ Ngô to lớn như thế, ít nhất cũng cần một cơ thể khỏe mạnh, nói không chừng vì chuyện này mà tôi không thể trở thành người thừa kế nhà họ Ngô được nữa, trở thành một tên phế vật”
“An Bích Hà, tôi như vậy, cô có còn thích tôi không?”
An Bích Hà mở miệng nhưng không nói được câu nào.
Đầu óc cô ta rối bời, suy nghĩ, xem xét vấn đề dường như cũng trở nên ùn tắc.
An Thị bây giờ đang gặp nguy hiểm, bản thân cô ta còn khó bảo toàn, nếu như có thể vượt qua, cô ta vẫn là cô chủ của An Thị, làm sao có thể lựa chọn một người tàn tật được.
Nếu như không vượt qua được, cô ta không quyền không thế, để bảo vệ bản thân mình, chắc chắn sẽ chọn một người khỏe mạnh, có thể có quyền che chở cho mình, như vậy mới có thể sống một cuộc sống sung sướng như trước đây.
Chỉ dựa vào điểm này, một kẻ tàn phế như Ngô Thành Nam đã không thể đáp ứng được.
Lúc này, An Bích Hà có chút nhụt chí, sắc mặt hoảng loạn, lời nói ngập ngừng.
“Không đâu, sẽ không như vậy đâu.”
Cô ta an ủi Ngô Thành Nam một cách qua loa, không muốn để anh ta nhìn thấy tâm tư của mình, dù sao thì hiện giờ cũng chưa thật sự đi đến nước ấy.
Ông cụ Ngô cũng chưa nói rằng sẽ hủy bỏ quyền thừa kế của Ngô Thành Nam, anh ta sau này vẫn có thể sẽ thừa kế nhà họ Ngô.
Ngô Thành Nam nhìn dáng vẻ cô ta như vậy với vẻ mỉa mai.
Tuy nhiên trong lòng cũng không buồn lắm vì hai người họ chẳng qua cũng chỉ vì mục đích riêng của mình mà thôi.
Trong lúc ấy, người làm nhà họ Ngô đã xử lý xong thủ tục xuất viện, chuẩn bị đón Ngô Thành Nam về nhà dưỡng thương, lúc đi qua An Bích Hà, Ngô Thành Nam xem cô ta như không khí, lướt qua và không nhìn lấy một lần.
An Bích Hà nhìn thấy Ngô Thành Nam như vậy thì biết rằng anh ta nổi giận vì sự lưỡng lự của cô ta khi nãy, vội vàng chạy theo nhìn anh ta và nói: “Thành Nam, anh hiểu lầm rồi, em yêu anh, cho dù anh có trở nên như thế nào đi nữa em vẫn yêu anh, anh đừng giận em.”
Nhưng còn chưa kịp đến gần Ngô Thành Nam thì cô ta đã bị chặn lại, Ngô Thành Nam không thèm nhìn cô ta mà cứ thế rời đi.
Hành động vừa rồi của An Bích Hà gây ra tiếng động rất lớn, rất nhiều người tụ tập lại xem, nhưng ánh mắt của cô ta chỉ dán chặt vào bóng lưng của Ngô Thành Nam, nét mặt tràn đầy sự thất vọng.
Khi nãy tại sao cô ta lại có thể vì một câu nói của Ngô Thành Nam mà do dự kia chứ, lỡ như anh ta muốn thăm dò cô thì sao?
An Bích Hà cứ nghĩ đến việc hiện tại tất cả những người mà bọn họ quen biết đều tránh né nhà họ An thì cô lại cảm thấy đau khổ, bất lực.
Cho dù Ngô Thành Nam có trở thành kẻ tàn phế thì anh ta vẫn là đứa cháu trai duy nhất của ông cụ Ngô, sau lưng vẫn có nhà họ Ngô chống lưng.
Cô ta phải nghĩ cách bù đắp, nghĩ cách để khiến cho thái độ Ngô Thành Nam đối với cô ta trở lại như trước kia.
Ngô Thành Nam về nhà chưa được bao lâu thì nhìn thấy ông cụ Ngô chống gậy đi đến phòng anh ta.
Anh ta nở một nụ cười miễn cưỡng, sắc mặt nhợt nhạt nói: “Ông nội”.
Ông cụ ừ một tiếng rồi ngồi bên giường anh ta, hỏi: “Không phải bác sĩ nói vết thương của cháu cần phải quan sát thêm sao? Tại sao lại không ở bệnh viện dưỡng thương?”
Ngô Thành Nam cúi đầu, ánh mắt ảm đạm: “Ở bệnh viện có quá nhiều người, cháu lo có người dị nghị làm ông mất mặt”
Ông cụ nghe xong tức giận đến tái mét mặt mày: “Để ông xem ai dám dị nghị sau lưng cháu, có uất ức gì thì cứ nói với ông, đừng giấu trong lòng, ông nội thay cháu trút giận”
Ngô Thành Nam thấy ông nội vẫn yêu thương mình như trước kia, trong lòng cũng an tâm, liền đổi chủ đề: “Ông nội, ông vừa trở về từ nhà họ Hoắc sao? Bọn họ có làm khó ông không?”
Anh ta nóng lòng muốn biết, bản thân hi sinh một chiếc chân liệu có mang lại kết quả mà anh ta mong muốn.
Ông cụ vỗ vỗ vào cánh tay anh ta, giọng nói trầm thấp: “Nhà họ Hoặc không làm khó gì ông cả.
Cháu hãy ở lại thành phố An Lạc dưỡng thương cho tốt, thành phố nhắc đến trước đây không thích hợp để điều trị vết thương của cháu..”
Ngô Thành Nam nghe thấy những lời này, sắc mặt cũng thoải thải hơn.
Cũng may chiếc chân mà bản thân phải hi sinh cũng có chút tác dụng, chỉ cần có thể ở lại thành phố An Lạc, anh ta nhất định sẽ nắm bắt và lợi dụng tình thương mà ông cụ dành cho anh ta để đạt được nhiều lợi ích hơn.
Kết quả là niềm vui trong lòng còn chưa kịp trào dâng thì đã nghe ông cụ tiếp tục nói: “Vừa hay hai năm này cháu có thể dùng để dưỡng thường, nhà chúng ta ở ngoại ô thành phố An Lạc có một căn biệt thự vô cùng thích hợp để cháu trị thương, xung quanh non nước hữu tình, cảnh vật hấp dẫn, chất lượng không khí cũng tốt.”
“Không, ông nội..” Ngô Thành Nam vội vàng ngắt lời ông cụ, phải dùng rất nhiều nỗ lực mới có thể không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài.
Ông ta vỗ vai Ngô Thành Nam nói: “Mấy năm nay cháu cũng chưa được nghỉ ngơi chút nào, ông muốn nhân cơ hội này để cháu nghỉ ngơi, chuyện ở công ty cháu không cần lo lắng, có Bách Nhã giúp đỡ ông rồi”.
Chính là vì có Trần Bách Nhà nên anh ta mới phải lo lắng.
Sắc mặt của Ngô Thành Nam biến đổi không ngừng, vô cùng khó coi.
Tranh luận, nịnh nọt ông ta lâu như vậy, lại mất một chiếc chân mà vẫn không đạt được mục đích bản thân mong muốn, đúng là tiền mất tật mang..