,Trong lúc Bạch Hoài An đang ở công ty, cô đã thấy rõ thái độ của Trần Thanh Minh đối với Phương Ly.
Tình cảm là thứ rất khó kiểm soát, không thích chính là không thích.
Nếu như anh ta đã không thích bạn, cho dù bạn có làm gì, có đối tốt với người ta đi chăng nữa, đổi lại đó chỉ là lòng biết ơn chứ không phải tình yêu.
Kết quả tốt nhất là người đó nhận ra điểm tốt của bạn rồi từ từ yêu bạn, như vậy tất cả mọi người sẽ càng vui vẻ hơn.
Bạch Hoài An rất rõ loại cảm giác này.
“Hoài An, cô nói xem, có phải tôi cũng nên yêu đương, để Phương Ly không suy nghĩ lung tung nữa?” Trần Thanh Minh đột nhiên nói ra câu này.
Bạch Hoài An đột nhiên nở nụ cười: “Quan trọng là anh phải có người con gái mà mình thích, bây giờ anh đã có chưa?”
Trần Thanh Minh đột nhiên im lặng, trước mắt anh ta thật sự chưa gặp được cô gái nào khiến anh ta động lòng.
Điều này có chút xấu hổ.
“Ây da, tôi cảm thấy người bạn đó của cô, Sở Minh Nguyệt tôi cũng rất thích, chỉ tiếc là đã bị Châu Hữu Thiên đi trước một bước, cô còn có người bạn nào như vậy không, nếu có hãy giới thiệu cho tôi đi.
”
Trần Thanh Minh có chút mong chờ liền hỏi, trong nhà anh ta đã đồng ý sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của anh ta, chỉ cần anh ta thích, tính tình không xấu, không có vết thương lớn nào thì đều có thể cưới về.
Điều này so với những người trong giới muốn kết hôn với thế hệ giàu có thứ hai tốt hơn nhiều.
Bạch Hoài An nghe thấy lời này của anh ta, mí mắt liền giật một cái.
Trong số bạn bè của cô tính cách của Sở Minh Nguyệt đúng thật rất độc đáo.
Nếu như cô ấy không thích Châu Hữu Thiên, mà yêu Trần Thanh Minh thì đó là một lực chọn không tồi, Trần Thanh Minh vẫn đáng tin cậy hơn Châu Hữu Thiên.
Nhưng trong lòng Bạch Hoài An vẫn thấy sai sai, mặc dù bây giờ Châu Hữu Thiên đối với Sở Minh Nguyệt rất tốt, nhưng trong lòng cô vẫn luôn lo lắng, sợ rằng anh ta sẽ xảy ra chuyện ong bướm với người khác như vậy sẽ làm tổn thương đến Sở Minh Nguyệt.
Hai người nói với nhau được vài câu, Cách Lệ Tâm bên đó tìm cô để thương lượng vài chuyện, Bạch Hoài An cúp điện thoại.
…
Lúc này An Bích Hà cũng không lựa chọn nhiều nữa, trực tiếp đưa bản thiết kế cho bọn họ, bảo bọn họ cố gắng hết sức để sửa nó.
Những bản thảo đã bị bỏ đi này, nhìn có vẻ rất dễ sửa nhưng thực chất rất khó.
Mấy nhà thiết kế đó đã phải làm thêm giờ, cuối cùng đến tối cũng đã sửa xong.
An Bích Hà nhìn qua bản thảo, cũng khá hài lòng nhưng vẫn không có chút gì nổi bật, nhưng để đối phó với cuộc họp báo ngày mai, như vậy đã đủ rồi.
Cô ta lập tức liên hệ với công xưởng, tăng ca liên tục để bắt tay vào may quần áo.
Bởi vì không có vốn lưu động, cô ta chỉ có thể giảm giá thành, sử dụng chất liệu không tốt, gấp rút làm việc suốt đêm, cuối cùng cũng đã may xong bộ quần áo để trưng bày trong cuộc họp báo vào ngày mai, vẫn còn có một phần nhỏ hàng tồn kho.
Đủ để đấu thầu và bán vào ngày họp báo.
Sau khi làm xong mọi chuyện, An Bích Thần mới vào phòng làm việc nhắm mắt một chút.
Mãi cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên, cô ta phát hiện mình ngủ chưa đầy hai tiếng, cả người đang trong trạng thái buồn ngủ và nóng nảy.
Bối cảnh của cuộc họp báo đã bắt đầu được bố trí, bởi vì trước đó đã làm không ít công tác tuyên truyền cho nên có rất nhiều người, không ít các phóng viên, minh tinh, các nhân vật trong giới thời trang đến, An Bích Hà ở hậu trường nhìn thấy vài quý cô ở trong giới cũng đến.
Cô ta vuốt ngực thở phào, nhẹ nhõm.
Cũng may đã giải quyết kịp thời, bằng không nếu hủy cuộc họp báo này, hoặc lấy bộ quần áo rất giống với bộ mà hôm qua công ty đó cho ra mắt, sợ rằng danh tiếng của Khinh Hà sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Trần Thanh Minh cũng cử người qua đó để truyền tin tức về cuộc họp báo
Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng buổi họp báo cũng kết thúc.
An Bích Hà tìm ra bản thảo đó, tuy là những bản thảo đó đã bị bỏ đi trước đó, nhưng nó vẫn coi như có thể thông qua, trong cuộc họp báo có không ít các nhà thiết kế, cũng có những người trước kia từng làm việc cho An Thị, nhìn thấy những bộ quần áo đó, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Có điều với tình hình bây giờ của An Thị đã không còn cách nào tốt hơn thế nữa.
Cuộc họp báo này, không gây nên tiếng vang lớn, có những bộ quần áo người ta thấy đẹp, cũng coi như tạm ổn, thuận lợi hoàn thành.
Quần áo được trưng bày lên kệ, có vài bộ được các quý cô trong giới chụp lại, hôm đó quần áo mới trong cửa hàng An Thị bán khá chạy.
Ngay khi kết thúc, An Bích Thần cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi không còn sức lực nữa.
Cô ta đem phần còn lại giao cho nhân viên của mình, lập tức chạy vào phòng ngủ bù.
Bạch Hoài An đã hoàn thành xong công việc mà Cách Lệ Tâm giao rồi đi tìm Trần Thanh Minh.
Lúc bước vào công ty, những đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế nhìn thấy cô, bọn họ rất nhiệt tình, trong lòng Bạch Hoài An nghĩ, có lẽ bọn họ đã biết chuyện Trần Thanh Minh đã diễn kịch với An Bích Hà cho nên mới kích động như vậy.
Không dễ dàng gì mới có thể đối phó được với những đồng nghiệp kia, cô đi vào văn phòng của Trần Thanh Minh, nhìn thấy có vài bộ quần áo trên bàn.
“Đây là sản phẩm hôm nay công ty của An Bích Hà cho ra mắt?”
Sau đó cô kéo bộ quần áo trong tay ra để nhìn, khi thấy đường kẻ, còn có đường cắt may, biểu cảm hiện lên vẻ thoải mái.
“E là sau này chúng ta không cần phải làm gì nữa, An Thị cũng sẽ gặp phiền phức thôi.
”
Trước kia Hoắc Tùng Quân đã từng nói với cô, An Thị vì cuộc họp báo lần này, dường như đã sử dụng hết số vốn lưu động, nên không còn dư nhiều tiền, có thể làm ra bộ quần áo như này, tuyệt đối phải đẩy nhanh tiến độ, giảm thiểu chi phí.
Thoạt nhìn như vậy cũng không sao, nhưng nếu sau này xuất hiện vấn đề nghiêm trọng về chất lượng thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình.
…
An Bích Hà ở đây liên tục hai ngày liền, cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngủ ngon, gần chợp tối cô ta mới tỉnh dậy.
Sau đó đi xuống nhà nhìn thấy bố đang vui mừng nói chuyện với mẹ.
Cô ta ho một tiếng, An Vu Khang lập tức quay đầu lại, nhìn cô ta với anh mắt rất vui mừng: “Đúng là con gái bố, nhanh như vậy đã tìm ra cách giải quyết vấn đề.
Vừa rồi các cửa hàng khác của “Khinh Hà” đã bán hết hàng ngày hôm nay rồi, đúng là ngoài dự liệu.
Lần này xem như chúng ta đã vượt qua được nguy hiểm, chỉ cần Khương Hà còn, cũng không sợ Hoắc Kỳ làm cho toàn bộ các ngành công nghiệp khác của chúng ta bị đình trệ, gia đình chúng ta cũng không gặp quá nhiều khó khăn.
”
An Bích Hà thở dài, nếu như các ngành khác của An Thị được giữ lại thì tốt rồi,
“Chỉ là những lo quần áo được thiết kế trước đó, e là chúng ta cần phải đập nát chúng.
” An Vu Khang nói xong, vẻ mặt có chút đáng tiếc.
An Bích Hà nở nụ cười: “Không gấp, sau này những lô quần áo đó chúng ta vẫn sẽ dùng tới, chỉ cần sóng gió này qua đi, chúng ta sẽ lặng lẽ đặt vào Khinh Hà để tiêu thụ chúng, như vậy tiền sẽ kiếm lại được.
”
An Vu Khang vỗ vào vai cô ta, vẻ mặt lộ vẻ vui mừng.
Mẹ An nhìn thấy bộ dạng của anh ta, cười lạnh một tiếng rồi nói một cách kỳ lạ: “Tôi đã sinh cho ông một cô con gái một như vậy, người phụ nữ bên ngoài của ông làm sao có thể sinh ra được đứa con xuất xắc như vậy chứ, ông cứ suốt ngày chạy ra ngoài, đem hết mọi chuyện đẩy lên người con gái bảo bối của tôi, ông không có tư cách làm bố.
”
Vẻ mặt của An Vu Khang đột nhiên lặng xuống.
Khóe môi của An Bích Hà giật giật, cô ta cũng đang bực bội chuyện này, lần này cô ta đã lập được đạt công nên cũng tự tin lên rất nhiều, cô ta hất cằm lên nói với ông ta: “Bố, hãy bảo người của bố quay về đi, đừng tìm người phụ nữ đó nữa, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là ổn định lại công ty, nếu như ngay cả tiền chúng ta cũng không có, cho dù bố có tìm được cô ta thì cô ta cũng sẽ không đi theo bố nữa.
”
Mẹ An không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy lời này liền nhìn về phía An Vu Khang nói: “Người phụ nữ gì?, hai người đang nói cái gì, hãy thành thật nói cho tôi biết.
”
***.