Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


Đám người Bạch Hoài An đoán không lầm.
Bà Trần đi đến bệnh viện trong đêm, đã chứng tỏ rằng nguyên nhân đúng là do vải của bộ váy gây ra dị ứng da.
Kết quả của bộ váy mà bà đưa đi kiểm tra cũng đã có.
Thời điểm “Khinh Hà” ra mắt bộ váy này, nói rằng đã dùng thuốc nhuộm màu tự nhiên, màu sắc rất đẹp.

Bà Trần cũng vì thích thích màu sắc này nên mới mua bộ váy này.
Nhưng kết quả kiểm tra cho thấy rằng vải của bộ váy dùng thuốc nhuộm chất lượng kém, bao gồm mười mấy loại chất phụ gia hóa học, không biết trước khi bán ra thì đã dùng thứ gì để che đậy mùi, nhưng mà thật sự rất có hại với cơ thể người.
Làn da của bà Trần vốn đã rất mẫn cảm, dù biết lúc đó An Thị đã là nỏ mạnh hết đà nhưng có tiếng tăm của cái nhãn hiệu “Khinh Hà” này, bà ta cho rằng An Bích Hà dù khốn cùng thế nào cũng sẽ không mang vải ra để làm trò đùa.
Bà ta vì tín nhiệm nên mua.
Nhưng kết quả lại khiến bà ta rất khiếp sợ, đó căn bản không phải là thuốc nhuộm tự nhiên gì mà là các loại chất phụ gia hóa học và những chất có hại.
Bà Trần nhìn thấy kết quả giấy trắng mực đen, nghĩ đến việc mình thế mà mặc thứ đồ vật nàylên người, khiến làn da của bà ta biến thành cái dạng nàythì lại tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.

Nhưng nốt sởi này trên người không có khả năng sẽ mau chóng khỏi, nếu như không chú ý mà gãi vỡ ra, còn có thể để lại vết sẹo khó mờ.
Trên người Bà Trần rất ngứa ngáy, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể để cho người ta giúp bà tathoa thuốc.
Tính tình cũng vì thế mà trở nên càng gắt gỏng.
Trần Bách Nhã biết được tin tức, khi chạy đến bệnh viện đã thấy dáng vẻ thống khổ dữ tợn của mẹ mình, lập tức vội vàng đi lên, sốt ruột hỏi: “Mẹ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Bà Trần nhìn thấy con trai đến tới, vừa khổ sở vừa tủi thân, nước mắt lập tức tuôn trào.
“Bách Nhã, mẹ biến thành như vậy tất cả là tại bộ váy mà An Bích Hà tạo ra, mẹ phải chịu uất ức lớn như vậy, con nhất định phải ra mặt thay mẹ.”
Bà ta nói xong, đứa kết quả kiểm tra và hồ sơ khám bệnh của mình cho Trần Bách Nhã nhìn.
Sâu khi Trần Bách Nhã xem xong, quả nhiên nổi giận đùng đùng, nhưng khi biết được kẻ cầm đầu là An Bích Hà, ánh mắt của anh ta chuyển một chút, nói với bà Trần: “Mẹ, mẹ biết vì sao An Bích Hà này dám gan to bằng trời, biết rõ mẹ tham gia đấu giá mà còn dám mang loại lễ phục thấp kém này đến cho mẹ không?”
Bà Trần sửng sốt một chút: “ý của con là cô ta cố ý đem bộ lễ phục kém chất lượng này bán cho mẹ à?”
Trần Bách Nhã lạnh lùng cười một tiếng: “Mẹ và mấy vị phu nhân khác đều mua lễ phục, nhưng mấy vị khác phu nhân kia đều không xuất hiện tình huống nghiêm trọng như của mẹ, khả năng duy nhất là An Bích Hà cố ý bán cho mẹ bộ váy kém chất lượng cho mẹ.”
Bà Trần nghe hắn kiểu nói này, cũng cảm thấy có chút không đúng.
Buổi trình diễn thời trang của “Khinh Hà” cách hiện tại đã rất nhiều ngày, hai ngày trước bà ta cũng gặp được mấy vị phu nhân mua lễ phục cùng một chỗ với bà, các bà hình như cũng đều mặc mấy bộ trang phục dạ hội kia, nhưng lại chưa từng gặp phải vấn đề nghiêm trọng như vậy.

Nói không chừng việc này thật sự là có điều kỳ lạ.
Bà ta nghĩ đến đây, giữa lông mày toát ra vẻ chán ghét, chịu đựng sự ngứa lạ trên người, bà ta nắm lấy cánh tay của Trần Bách Nhã: “Nhưng mà mẹ và người tên An Bích Hà này cũng chưa từng có khúc mắc gì, vì sao cô ta lại muốn nhằm vào mẹ chứ?”
Trần Bách Nhã nhìn về phía bà ta, bày ra bộ dạng do dự, ấp a ấp úng nói: “Con không biết được con đoán đúng hay không, nhưng trước đó con có tra ra, An Bích Hà này và Ngô Thành Nam có quan hệ khá sâu, trước đó Ngô Đạt công khai chống lưng cho An Bích Hà, cũng bởi vì Ngô Thành Nam cầu tình trước mặt ông cụ… Đây chỉ là con nghi ngờ… Không có chứng cứ xác thực con cũng không dám xác định.”
Bà Trần nghe câu nói này, sửng sốt một chút, lập tức căm hận mà cắn răng: “Quả nhiên là thằng ranh Ngô Thành Nam kia, nó cướp đi vị trí người thừa kế của con thì coi như bỏ đi, thế mà lại dùng loại chuyện này để hãm hại mẹ, đúng là cánh cứng cáp rồi, cũng dám ra tay với cô ruột là mẹ.

Không được, mẹ nhất định phải tìm ông cụ để nói một chút, để bọn họ cho mẹ một lời giải thích.”
Trần Bách Nhã kinh hãi, vội vàng ngăn cản nói: “Mẹ, mẹ không thể làm như thế, chúng ta bây giờ không có bằng chứng, nếu mẹ trực tiếp đi đến nói với ông cụ, ông cụ sẽ cảm thấy mẹ dụng ý khó dò, muốn nói xấu cháu trai cưng của ông đấy.”
Anh ta tủi thân mà nói: “Mẹ cũng biết, từ khi Ngô Thành Nam trở về nhà họ Ngô, ông cụ tâm tâm niệm niệm đều là anh ta, trong mắt sớm đã không còn sự hiện hữu của chúng ta.  Ông nhất định sẽ thiên vị cho Ngô Thành Nam.

Tựa như lần này, rõ ràng là ông tìm con trở về, nhưng sau khi Ngô Thành Nam ở lại thành phố Sơn Lam, ông lại trực tiếp đuổi con ra khỏi Ngô Đạt.”
Bà Trần nghĩ đến mức độ để bụng của ông cụ đối với Ngô Thành Nam, lại nhìn dáng vẻ tủi thân của con trai mình, trong lòng vừa hận vừa giận.
“Vậy chúng ta cứ buông tha cho nó như vậy à?”

Trần Bách Nhã thấy bà ta rốt cục nói ý muốn của mình, bờ môi cong cong, nói bên tai bà ta: “Mẹ chỉ cần giúp con ở lại Ngô Đạt là được rồi, chờ đến khi mọi chuyện thỏa đáng, con sẽ giúp mẹ đối phó với An Bích Hà.”
Bà Trần tự cân nhắc một chút, nghiêm túc mà gật đầu nhẹ: “Được.”
Trần Bách Nhã thấy bà ta đồng ý thì trong lòng nhẹ thở ra một hơi, nhưng thấy nốt sởi trên mặt và cổ của bà ta thì lại tràn đầy đau lòng.
Mẹ anh ta vẫn luôn thương yêu anh ta, mặc dù lợi dụng bà thì rất áy náy, nhưng trước mắt người có thể khiến cho ông cụ thay đổi chủ ý thì chỉ có mẹ mà thôi.
Từ sau khi cậu rời khỏi Ngô Đạt, người ông cụ Ngô thương nhất là mẹ Chuyện lần này tới vừa đúng lúc, anh ta có thể thừa cơ mượn chuyện này để nói chuyện của mình.
Trần Bách Nhã một bên giúp bà Trần thoa thuốc, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
Kỳ thật trong lòng anh ta rất rõ ràng, An Bích Hà cũng không phải cố ý bán loại váy chất lượng kém này cho mẹ của anh ta.
Mấy cái vị phu nhân kia cũng mặc mấy bộ váy này, nhưng vì chỉ mặc trên người một lát vì thấy vải của bộ lễ phục không thoải mái, hơn nữa váy của các bà cũng không có dùng nhiều thuốc nhuộm như vậy, làn da cũng không phải rất mẫn cảm, cho nên mới xuất hiện việc dị ứng nghiêm trọng như vậy.
Đây chỉ là một chút nhân tố khách quan cộng thêm vấn đề thể chất của bà Trần nên mới dẫn đến sự khác biệt này.
Vốn dĩ anh ta cũng không muốn lợi dụng người thân của mình, nhưng ai bảo lần này ông cụ khiến cho trái tim của anh ta nguội lạnh rồi.

Chỉ nghe lời nói một bên của Ngô Thành Nam mà đã đá anh ta ra khỏi Ngô Đạt.
Rõ ràng Ngô Thành Nam không thể trị khỏi chân, đã là người tàn phế, căn bản là không xứng đáng có được loại thiên vị này.


Rõ ràng trước khi anh ta trở về, tất cả mọi thứ của Ngô Đạt đều là của anh, là Ngô Thành Nam đoạt đồ vật của anh ta.
Trần Bách Nhã nghĩ thế, nỗi áy náy trong lòngcũng phai một chút, an lòng không ít.
Anh ta ở bệnh viện chăm sóc cho bà Trần, mãi cho đến khi trời vừa tờ mờ sáng thì hai mẹ con lập tức xuất phát đến nhà họ Ngô.
Xe vừa dừng lại, bà Trần lập tức chạy vào cổng, lớn tiếng hô hào khóc lóc, muốn ông cụ Ngô chủ trì công đạo cho bà ta.
Giọng nói của bà ta sắc nhọn, không có chút hình tượng nào, khóc đến tê tâm liệt phế, bởi vì trong lòng bà ta thật sự cảm thấy oan ức, ngược lại lộ ra tình cảm rõ ràng.
Người giữ cửa thấy được mặt mũi của bà ta đầy nốt sởi, cũng cảm thấy tình huống có chút nghiêm trọng, vội vàng cho người đi nói với ông cụ Ngô.
Ông cụ Ngô bị đánh thức, nghe nói chuyện này, ngay cả áo ngủ cũng không đổi, vội đi đến phòng khách.
Một lúc sau đã nhìn thấy hai mẹ con Ngô Thiên Lan và Trần Bách Nhã ngồi ở trên ghế sa lon.
Một người khóc đến không dừng được, một người ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi.
Mặt ông cụ Ngô cau lại, bị tiếng khóc này quấy rầy đến tâm phiền ý loạn: “Thiên Lan, có chuyện gì thế? Khóc thành cái dạng này, lớn tuổi rồi, trước mặt lớp trẻ cũng không biết tiết chế một chút.”
Ngô Thiên Lan nghe câu này thì bỗng nhiên ngẩng đầu.
Mặt bà ta đầy nốt sởi, chợt ngẩng đầu một cái, khiến cho ông cụ giật nảy mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận