Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


Không dễ dàng gì mới chạy ra khỏi quán bar được, không khí trong lành bên ngoài khiến cơ thể khó chịu của Trần Thanh Minh dịu đi một chút.

“Hít” Anh ta hít một hơi thật sâu, sau khi tìm thấy vị trí xe của mình thì cho tay vào trong túi quần lục tìm, nhưng đột nhiên cả người anh ta ngây ra.

Không thấy chìa khóa xe của anh ta đâu nữa.

Trần Thanh Minh vuốt vuốt cái trán, day day huyệt thái dương, cảm thấy ý thức của bản thân có phần mơ mơ hồ hồ, đầu có chút choáng váng, cũng không biết người phụ nữ kia rốt cuộc đã làm gì với anh ta, sao lại khó chịu thế này không biết.

Nhưng mà dù bây giờ có chìa khóa thì cũng không thể lái xe.

Anh ta đã uống rượu, tinh thần cũng không tỉnh táo, lúc này mà lái xe rất dễ xảy ra chuyện.

Trần Thanh Minh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý của mình, bảo cậu ta đến đón.

Anh ta dựa vào xe đợi trợ lý đến, theo thời gian, hiệu lực của thuốc cũng ngày càng rõ ràng, gương mặt anh tuấn càng ngày càng đỏ, nhìn rất không bình thường mà giống hệt như bị sốt cao vậy.


Ngay lúc Trân Thanh Minh đang cực kỳ khó chịu thì bên cạnh đột nhiên có một bàn tay duỗi ra, túm lấy cánh tay của anh ta.

Anh ta giật mình một cái, quay phắt qua nhìn thử, đập vào mắt là gương mặt điên cuồng của Phương Ly.

“Cô, là côi”Anh ta mạnh mẽ hô lên một tiếng, sau khi nhìn thấy cách cô ta ăn mặc thì vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Quần áo Phương Ly mặc giống hệt với quần áo của người phụ nữ đụng phải anh ta kia, chỉ thiếu mỗi khẩu trang nữa thôi là đủ bộ.

“Vừa rồi, cô, có phải cô đã động tay động chân vào rượu của tôi không?”Trần Thanh Minh gian nan nói, khi lời được nói ra, hơi thở của anh ta nóng như lửa đốt, ánh mắt thì mơ mơ màng màng.

Phương Ly mê muội ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của anh ta, ngón tay nhẹ nhàng đưa lên vuốt ve: “Đúng, là em Làm, không sai, em thích anh, Thang Thanh Minh, em thích anh, nhưng anh không thích em, cũng không muốn ở bên em, anh tha diễn kịch nói mình thích con đàn bà ghê tởm An Bích Hà cũng không muốn giả vờ thích em, cho nên em chỉ có thể ra hạ sách này”Trần Thanh Minh có được đáp án, ánh mắt hoàn toàn trầm xuống, lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó hất bỏ bàn tay cô ta ra, gian nan dựa vào xe: “Cô, cô với An Bích Hà đều ghê tởm như nhau, vậy mà lại dám làm ra chuyện này với tôi, tôi thật sự muốn phanh thây xé xác cô ra, cút đi ngay cho tôi, cút ngay, đừng có đụng vào tôi, tôi nhìn thấy cô là trong lòng lại cảm thấy ghê tởm”Ánh mắt Phương Ly vốn đầy sỉ dại, lại bởi vì những lời này mà càng trở nên điên cuồng hung ác: “Anh cảm thấy em ghê tởm, lẽ nào Bạch Hoài An thì tốt à? Cũng không biết cô ta sạch sẽ đến mức nào, một con đàn bà không quyền không thế, không có xuất thân, vô tình gặp được Hoắc Tùng Quân, còn không phải dùng cơ thể để đi lên sao, cô ta còn ghê tởm hơn em nhiều, ít nhất, ít nhất em vẫn còn sạch sẽ, từ trước đến giờ em chưa từng để cho người khác động vào mình..”Cô ta nói xong, ánh mắt lại biến thành triền miên ngượng ngùng: “Em chỉ thích có một mình anh, cũng chỉ muốn dâng cơ thể của mình cho một mình anh, em yêu anh.

Trần Thanh Minh, anh sẽ chấp nhận em đúng không”Tuy răng bây giờ ý thức của Trần Thanh Minh đã có phần không tỉnh táo, nhưng vẫn cảm giác được tình hình của Phương Ly có chỗ không được đúng, hình như tinh thần người này có chút vấn đề, cả người nhìn cứ như một kẻ điên vậy.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Trần Thanh Minh lập tức rùng mình một cái, là một kẻ điên thì người ta vĩnh viễn không đoán ra được một giây sau cô ta sẽ làm ra cái gì.


Nghĩ đến đây, anh ta không nói hai lời, trực tiếp vịn vào xe, lảo đảo chạy ra ngoài.

Phương Ly cười cười đuổi theo, cô ta móc chìa khóa từ trong túi ra: “Trần Thanh Minh, anh từ bỏ đi, anh uống ly rượu đó xong thì tâm trí của anh sẽ bị dục vọng căn nuốt rất nhanh.

Đến lúc đó, đừng nói anh ghét em, chỉ cần là phụ nữ ở trước mặt anh, anh đều không thể cưỡng lại được.

Còn có, chìa khóa của anh giờ đang ở trong tay em rồi, vừa rồi em đã nghe thấy anh gọi điện thoại nhưng anh phải hiểu rõ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy cậu trợ lý của anh cũng không thể đến đây được, anh căn bản không thể thoát được lòng bàn tay của em đâu”Giọng nói của cô ta sắc bén vô cùng, Trần Thanh Minh nghe xong những lời này, trong lòng vô thức cảm thấy buồn nôn.

Hóa ra là Phương Ly theo dõi anh ta, chặn đường anh ta, còn muốn tiến vào nhà của anh ta, một loạt những hành động này đều khiến anh ta căm ghét con người này đến cực điểm.

Không ngờ không có căm ghét nhất, chỉ có căm ghét hơn, Phương Ly này vậy mà có thể làm ra những chuyện ghê tởm như thế.

Chẳng trách anh ta không tìm được chìa khóa của chính mình, hóa ra là trong lúc cô ta đụng phải anh thì đã thuận tay lấy luôn chìa khóa.

Kế hoạch của người này đúng là tỉ mỉ chặt chẽ, tính toán đến không có chỗ sơ hở nào, nhưng sự thông minh này không dùng để làm chuyện chính đáng lại dùng để đối phó với anh ta.


Trần Thanh Minh vừa tức vừa nôn nóng, lẽ nào trong hôm nay sự thanh bạch của bản thân thật sự sẽ bị hủy bởi thủ đoạn của Phương Ly này hay sao?Không, không được, anh ta không thể để Phương Ly đạt được mục đích.

Phương Ly túm lấy cánh tay của anh ta, vắt lên vai của chính mình, vuốt ve gương mặt tuấn tú của anh ta, ánh mắt cô ta hết sức dịu dàng: “Ngoan ngoãn một chút, em đưa anh đến khách sạn, hôm nay chính là đêm động phòng của chúng ta, chỉ cần em và anh qua đêm với nhau thì anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em”Nề nếp của nhà Trần Thanh Minh vô cùng nghiêm khắc, tính cách cũng được nuôi dưỡng đặc biệt tốt, không xấu như tính khí của các cậu chủ nhà giàu khác, không những thế còn hết sức có tinh thần trách nhiệm gánh vác chuyện mình làm ra.

Chỉ cần hai người phát sinh quan hệ, Trần Thanh Minh vĩnh viên không đá được cô ta đi.

Trần Thanh Minh chỉ cảm thấy mặt của mình giống như bị rắn độc bò lên, lạnh lẽo lại khiến người ta ghê tởm, khiến sâu trong lòng anh ta cũng phải run sợ hãi.

Anh ta quay phắt mặt đi, tránh né ngón tay của cô ta ra, nghiến răng dùng giọng điệu âm trâm mà khàn khàn nói: “Phương Ly, tôi cảnh cáo cô, đừng có chạm vào người tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô”“Được, bây giờ em không chạm vào anh, đợi đến khách sạn rồi mới chạm vào anh” Phương Ly cười lớn, cũng không quan tâm đến sự bài xích của Trần Thanh Minh, càng mặc kệ sự chán ghét của anh ta hay lời nói cay độc của anh ta đối với chính mình.

Cứ như vậy Phương Ly trực tiếp đỡ Trần Thanh Minh đi về phía khách sạn.

Hình thể của nam và nữ khác nhau rất lớn, lại thêm bây giờ ý thức của Trần Thanh Minh đã trở nên mơ hồ nên Phương Ly dìu anh ta đi rất vất vả.

Cho dù khách sạn có cách đó không xa thì cô ta cũng phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể dìu anh ta đến trước cửa.

Khách sạn này mở ngay trước cửa quán bar, thường xuyên nhìn thấy cảnh đàn ông dìu phụ nữ say rượu đến thuê phòng, nhưng rất ít nhìn thấy cảnh phụ nữ dìu đàn ông đến thuê phòng thế này.


Trong nháy mắt, Phương Ly và Trần Thanh Minh đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Phương Ly cũng mặc kệ ánh mắt của người khác, dìu Trần Thanh Minh đến quầy đăng ký làm thủ tục.

Ngay lúc nguy cấp, ý thức của Trần Thanh Minh có phần tỉnh táo trở lại, há miệng muốn lễ tân báo cảnh sát, nhưng lại bị Phương Ly bịt lại.

Hình như cô ta đã phát giác ra ý đồ của Trần Thanh Minh nên bịt chặt miệng anh ta lại, cười cười nói với lễ tân: “Anh ấy uống say rồi nên buồn nôn ấy mà, tôi sợ anh ấy nôn hết ra ở đây thì không hay, mau giúp tôi thuê một phòng, tôi đưa anh ấy lên phòng giải quyết.”Ngoại hình của Phương Ly vốn khá xinh đẹp, khi nói chuyện cũng không nhìn ra là tinh thần cô ta có vấn đề.

Khi Trần Thanh Minh sắp bị cô ta đưa lên phòng, trong lòng anh ta trở nên gấp gáp nên cắn vào ngón tay của cô ta.

Phương Ly bị đau, vô thức buông anh ta ra.

Trần Thanh Minh thấy cơ hội đã đến lập tức lảo đảo chạy về phía cửa.

Phương Ly thấy Trần Thanh Minh vậy mà vẫn còn sức lực chạy trốn, một bên lập tức đuổi theo kéo anh ta lại, một bên giải thích với người xung quanh: “Bạn trai tôi gắt gỏng với tôi ấy mà, ha ha” Những người xung quanh tím lời cô ta, cũng không lo chuyện bao đồng nữa.

Trần Thanh Minh nghiến răng, giọng nói rất suy yếu: “Bây giờ tối không có lấy một chút sức lực, cho dù cô có kéo tôi lên tôi cũng không thể xảy ra chuyện gì với cô cả”TIVO “Sợ Là anh không biết Phương AO nắm lấy cánh tay anh, cười hết sức quỷ dị: “Cũng đúng, anh vẫn luôn rất ngoan ngoãn, từ trước đến giờ chẳng bao giờ làm bậy bên ngoài như các cậu ấm cô chiêu khác, đương nhiên là không biết rồiThuốc này của em, lúc vừa uống sẽ đáng thương đến mức muốn cử động một ngón tay cũng vô cùng gian nan, nhưng sau một lúc sẽ mạnh mẽ như rồng như hổ, tinh lực cao hơn cả trăm lần so với thường ngày, đến lúc đó ý thức của anh còn chưa quay lại, trong phòng lại chỉ có một người phụ nữ là em, anh nói xem anh sẽ làm thế nào?”Hai má của Phương Ly đỏ rực, hưng phấn nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận