Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


Lâm Bách Châu nằm ở trên giường, thật ra nhìn có chút chật vật, nhưng khi nói ra những lời này thì vẫn khiến cho lòng ngực của Bạch Hoài An có chút chua xót.
“Cái gì mà trai hay gái, nếu có thể thì tôi không muốn bất kỳ ai trong chúng ta bị thương”
Khi bọn họ đang nói chuyện, Hoắc Tùng Quân liền chú ý đến cảm xúc của Lâm Bách Châu.

Anh ta thoạt nhìn không có chật vật và buồn bực giống như buổi tối ngày hôm đó, thậm chí trạng thái còn tốt hơn so với lúc trước.
Anh nhíu nhíu mày, nhìn về phía Lâm Bách Vĩ với vẻ mặt mang theo sự thắc mắc.
Lâm Bách Vĩ cũng gật gật đầu với anh, nói thầm: “Đã tốt hơn rồi”
Điều này khiến cho cảm xúc của Hoắc Tùng Quân thả lỏng một chút, nhưng mà trong lòng anh vẫn còn quanh quẩn một tia kỳ quái.
Bộ dạng bây giờ của Lâm Bách Châu quả thật không có vấn đề gì lớn, nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, nhưng lại không thể nào nói ra được là kỳ quái ở chỗ nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Bách Châu, muốn nhìn một chút xem có thể nhìn ra được cái gì không.
Lâm Bách Châu nhận thấy được ánh mắt của anh thì hơi hơi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Hoắc Tùng Quân, nhưng anh ta chỉ nhìn thoáng qua rồi chuyển hướng đến vị trí cánh tay của anh: “Hoắc Tùng Quân, anh cũng bị thương sao?”
“Lúc khống chế người phụ nữ điên kia không cẩn thận đã làm văng ra hai giọt” Anh thản nhiên nói, giống như một người không hề có cảm giác đau đớn.
Lâm Bách Châu sửng sốt một chút: “Vậy là tốt rồi, nếu không thì trong lòng tôi sẽ cảm thấy rất áy náy”
Dù sao thì lúc ấy, Bạch Hoài An giúp anh ta xử lý vết thương, cũng không chú ý đến Hoắc Tùng Quân ở bên kia.
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân hơi sững lại sau khi nghe xong những lời này của anh ta, loại cảm giác kỳ quái này càng ngày càng sâu hơn, nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì anh cũng không thể hiểu được.
“Nghe nói các người muốn đính hôn”


Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An liếc nhìn nhau một cái, hai người đều mím môi, không nói gì.
Bố Lâm và mẹ Lâm vội vàng tiến lên nói với Lâm Bách Châu: “Bách Châu, con đang bị thương, phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới có thể nhanh chóng hồi phục.”
Lâm Bách Châu lắc lắc đầu với bố Lâm và mẹ Lâm: “Bố mẹ, con muốn nói rõ, mọi người hãy để con nói cho xong: Tính cách của anh ta luôn luôn ngoan cố, nếu cố ý ngăn cản thì ngược lại sẽ thể hiện sự chốt dạ, lạy ông tôi ở bụi này, nói không chừng còn khiến cho trong lòng anh ta sinh ra sự phản nghịch.
Bố Lâm kéo mẹ Lâm im lặng đứng sang một bên.
Lúc này Lâm Bách Châu mới tiếp tục nhìn về phía Bạch Hoài An và những người khác, cười nói: “Sau bao nhiêu ngày điều trị, tôi gần như đã bình phục.

Sau khi ăn uống bình thường.
thì có thể khôi phục lại bộ dạng trước kia, mọi người không cần băn khoăn về tôi.

Tôi còn phải cảm ơn tổng giám đốc Hoắc, nghe nói anh vì bệnh tình của tôi mà đã giúp đỡ rất nhiều, còn tìm rất nhiều bác sĩ, nếu không thì tôi cũng không thể hồi phục nhanh như vật Anh ta cười vô cùng thuần khiết và lương thiên, Hoắc Tùng Quân cảm thấy có phải mình quá nhạy rồi hay không, tại sao anh cám thấy trong lời nói cúa anh ta luôn pháng phât những ẩn ý âm dương kỳ quái.
Nhưng đối diện với đôi mắt kia của Lâm Bách Châu, anh lại không cảm thấy có vấn đề gì.
Trong đôi mắt của anh ta tràn đầy những lời chúc phúc chân thành, thậm chí còn hối thúc bọn họ đính hôn.
Nhưng bây giờ việc đính hôn đã được lùi lại, Hoài An ở bên kia vẫn còn có công việc quan trọng, Hoắc Tùng Quân nói với Lâm Bách Châu: “Quả thật trước đây chúng tôi đã định đính hôn, nhưng tạm thời đã hủy bỏ.

Cũng không phải bởi vì anh, mà vì Hoài An vẫn còn công việc tương đối quan trọng ở bên kia.

Chúng tôi dự định sau khi cô ấy từ Pháp trở về thì sẽ tổ chức lễ đính hôn”

Anh nói ra những lời này là muốn giảm bớt gánh nặng tâm lý cho Lâm Bách Châu.
Nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn luôn phân tâm, nhìn chằm chăm Lâm Bách Châu, phát hiện ánh mắt anh ta sáng rực lên một chút.
Anh mắt đó có chút kinh ngạc, còn có một sự kinh hỉ bí ẩn.
Sự kinh hỉ này khiến cho Hoắc Tùng Quân hơi hơi thả lỏng hai phần.
Khoảng thời gian ngắn như vậy, chò dù bác sĩ tâm lý giỏi nhất cũng không thể khiến Lâm Bách Châu hoàn toàn buông bỏ Bạch Hoài An.

Sự kinh hỉ trong mắt của anh ta mới là cảm xúc bình thường.
“Vậy thì thật là tốt, chờ đến lúc hai người kết hôn thì có lẽ tôi đã hoàn toàn bình phục, đến lúc đó đừng quên gửi cho tôi một tấm thiệp mời.”
Hoắc Tùng Quân gật gật đầu: “Đó là điều đương nhiên”
Nguyên cả buổi Bạch Hoài An không hề nói gì, cô sợ nếu mình nói ra thì ngược lại sẽ khiến cho cảm xúc của Lâm Bách Châu thay đổi, dù sao thì bây giờ anh ta cũng đã tốt hơn, cô không muốn làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
“Phải ngẩng đầu để nói chuyện nên nên hơi mệt, anh muốn nghỉ ngơi”
Lâm Bách Châu cười cười với Bạch Hoài An, khuôn mặt đẹp trai của anh ta vô cùng dịu dàng, khi nói chuyện cũng nói những lời nhỏ nhẹ, tất cả đều vô cùng dịu dàng.
Bạch Hoài An vội vàng gật gật đầu: “Vậy anh hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, chúng tôi đi trước, chờ khi nào anh khỏe hơn thì tôi lại đến thăm anh”
Lâm Bách Vĩ cũng đưa mọi người đi ra.
Hoắc Tùng Quân có chuyện muốn nói cùng anh ta nên cố ý đi ở phía sau, ba người Bạch Hoài An cùng Trân Thanh Minh và Sở Minh Nguyệt đều đi ở phía trước.
Chờ khi ba người đi hơi xa một chút, Hoắc Tùng Quân rũ xuống mi mắt, thử hỏi Lâm Bách Vĩ: “Sức khỏe của Lâm Bách Châu thật sự đã tốt lên sao? Có muốn tớ tìm thêm bác sĩ có thẩm quyền để kiểm tra cho anh ấy hay không?”

Lâm Bách Vĩ nghe vậy thì cười một chút, vỗ võ bờ vai của anh: “Không cần phiền phức, cậu đã giúp chúng tớ rất nhiều rồi.

Sức khỏe của nó quả thực đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Mấy ngày trước nó không ăn được gì, ốm đi rất nhanh, nhưng mà mấy ngày hôm nay đã có thể ăn uống bình thường, không bao lâu nữa là có thể bình phục”
Đôi lông mi thật dài của Hoắc Tùng Quân khẽ giật giật, giương mắt nhìn anh ta: “Còn tình hình tâm lý, tớ cảm thấy so với cơ thể thì sự khôi phục tâm lý còn quan trọng hơn”
Khi Lâm Bách Vĩ đối mặt với Hoắc Tùng Quân thì căn bản là không có nửa điểm giấu diếm, bởi vì bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau và anh ta đối xử với anh giống như đối xử với người một nhà.
“Bác sĩ đều đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì, đều đã gần như bình phục.

Tuy rằng bây giờ anh ấy vẫn chưa thể buông bỏ Hoài An, nhưng cũng đã cố gắng, nếu không thì anh ấy không thể nào nuốt trôi cơm”
Lâm Bách Vĩ vừa nói vừa chớp chớp mắt với Hoắc Tùng Quân, trêu chọc anh: “Bác sĩ mà cậu tìm chính là người có thẩm quyền nhất trong ngành rồi: Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì cười khẽ: “Đúng vậy, bác sĩ mà tớ tìm được chính là người có thẩm quyền nhất trong ngành”
Chắc sẽ không có vấn đề gì.
Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Vĩ hẹn lần sau sẽ đi uống rượu cùng nhau, sau đó liền đuổi theo ba người Bạch Hoài An.
Nhìn thấy cả ba người đều đang đứng đợi mình ở cửa bệnh viện, Bạch Hoài An vừa mới buông thoại di động xuống, quay lại nói với Hoắc Tùng Quân: “Sở cảnh sát vừa mới gọi điện thoại đến, bảo chúng ta đi qua đó để viết một ít biển bản”
Lúc nảy ở siêu thị có tình huống khẩn cấp, bốn người Bạch Hoài An cùng đi theo Lâm Bách Vĩ đến bệnh viện, sau đó cảnh sát đến và đưa Phương Ly, vừa nảy cảnh sát đã liên lạc với cô.
“Được, chúng ta cùng đi qua đó.”
Hoắc Tùng Quân dùng tay phải không bị thương để nắm lấy tay Bạch Hoài An, sau đó nói với Trần Thanh Minh: “Đón xe đi trước đi, đợi lát nửa trở về thì cậu đến siêu thị để lái xe của chúng ta về, tay của tôi đang bị thương.”
Trần Thanh Minh nhìn tay trái của anh, gật gật đầu.
Anh ta và Sở Minh nguyệt đi ở phía sau, nhìn thấy bộ dạng cầm tay thân mật của hai người thì ánh mắt của anh ta vô cùng thèm thuồng.


Nhưng lại làm bộ không thèm để ý mà nhìn về Sở Minh Nguyệt đang ở bên cạnh, đặc biệt là bàn tay đang buông lỏng bên người của cô ấy, trong mắt anh ta toát ra một chút khát vọng.
Anh ta cũng rất muốn nắm lấy tay của Sở Minh Nguyệt, đáng tiếc là bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Nhưng mà, Trần Thanh Minh cảm thán một chút, không hổ là bàn tay của họa sĩ, bàn tay của Sở Minh Nguyệt thật sự rất đẹp, trắng nõn tinh tế, sáng bóng như ngọc, đặc biệt xinh đẹp.
Sở Minh Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh nên hơi hơi nghiêng đầu sang, bắt gặp ánh mắt của Trần Thanh Minh.
Trần Thanh Minh thu lại ánh mắt vô cùng nhanh, không để cho cô ấy phát hiện ra điều gì bất thường.
Sở Minh Nguyệt cười cười với anh ta, từ sâu trong đôi mắt trong trẻo mang theo sự cảm kích: “May mà có anh lúc đó kéo tôi lại, cảm ơn anh”

Ánh sáng trong mắt Trần Thanh Minh tối sâm xuống, cười cười rồi nói với Sở Minh Nguyệt: “Nghe Hoài An nói em làm bánh kem rất giỏi.

Tôi rất thích ăn ngọt, muốn nếm thử tay nghề của em”
Đơn giản như vậy sao?
Sở Minh Nguyệt không ngờ anh ta lại đưa ra yêu cầu đơn giản như vậy, cô ấy sửng sốt một chút: “Được.

Nhưng mà cái này không tính là một yêu cầu, nếu anh muốn ăn thì khi trở về tôi sẽ làm cho anh.”
“Tôi không có yêu cầu gì hết” Trân Thanh Minh cười sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói.
Sở Minh Nguyệt bị bộ dáng của anh ta chọc cười: “Vậy anh cứ để dành đi, sau này nếu như có chuyện muốn thì có thể nói ra”
Chủ Đề Rể: Chàng Rể Quyền Thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận