Quả thật ban đầu cô không nhìn ra, bởi vì từ đầu Trân Thanh Minh đã đối với các cô rất tốt, tính cách cũng rất lanh lợi, bình thường nói chuyện với hai người đều rất hài hước, thoạt nhìn đó chính là tính cách của anh ta.
“Ánh mắt chưa kịp thu lại lúc nãy của anh đã thể hiện rất rõ ràng rồi” Bạch Hoài An nhìn anh ta nói.
Ánh mắt kia lộ ra vẻ si mê, hận không thể nuốt luôn Sở Minh Nguyệt vào bụng, ánh mắt kia giống y như đúc với ánh mắt của Hoắc Tùng Quân nhìn cô.
Cho nên Bạch Hoài An mới có thể phát hiện được.
Trần Thanh Minh có chút đăm chiêu: “Về sau tôi vẫn nên thu liễm Lại một chút”
Anh ta vừa thấy Sở Minh Nguyệt cười với anh ta là lại không kiêm ông được, cũng không quản cái gì che dấu với không che dấu, nội tâm trực tiếp hiển lộ trên mặt.
Bạch Hoài An nghe anh ta thừa nhận, buồn bực lại kinh ngạc nhìn về phía anh ta: “Chỉ là tôi không hiểu, anh thích Minh Nguyệt từ khi nào, lúc trước vẫn không phải vẫn rất bình thường sao, từ khi nào đã phát sinh tình cảm? Chẳng lẽ là từ lần Phương Ly hạ thuốc anh sao?”
Từ việc này ra cô không nghĩ ra được gì nữa, ban đầu lúc.
Bạch Hoài An giới thiệu Sở Minh Nguyệt cho anh ta, quả thật Trần Thanh Minh không có ý tứ trên phương diện này.
Trần Thanh Minh có chút ngượng ngùng, mặt mày nhăn nhúm, dáng vẻ này khiến Bạch Hoài An không kiềm được mà nổi da gà.“Anh bình thường chút đi, nói chuyện đàng hoàng, Minh Nguyệt không thích đàn ông như vậy đâu"Lời này của Bạch Hoài An vừa dứt, Trần Thanh Minh lập tức ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, tuấn tú bắt mắt, nhìn vào vô cùng đẹp trai.
“Mẫu người mà tôi thích vẫn luôn là người giống như Minh Nguyệt vậy, bị Châu Hữu Thiên nhanh chân đến trước, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều.
Lần đó của Phương Ly quả thật cũng là một cơ hội”
Trần Thanh Minh nghĩ đến những hành động anh ta đã làm với Sở Minh Nguyệt, hai má đỏ ửng.Thấy Bạch Hoài An tràn đầy thích thú, lúc trước Sở Minh Nguyệt cũng không nói cho cô, đêm đó rốt cuộc Trần Thanh Minh đã làm gì cô ấy, cô ấy chỉ nói đã ném Trần Thanh Minh vào toilet, vẻ mặt cũng rất bình thường, không giống như là đã phát sinh chuyện gì.Nhưng khi nhìn đến nét đỏ ửng trên mặt Trần Thanh Minh, cô không khỏi nghĩ nhiều hơn chút.
Chẳng lẽ đêm đó đã thật sự xảy ra chuyện gì mà cô không biết?Trần Thanh Minh cảm thấy rất xấu hổ khi nói chuyện này với Bạch Hoài An, ấp úng nói: “Cô ấy cứu tôi khỏi tay của Phương Ly, bảo vệ sự trong sạch của tôi, hơn nữa Minh Nguyệt đặc biệt thiện lương, sợ tôi gặp chuyện nên vẫn luôn canh chừng tôi.
Cô ấy thật sự giống như tiên nữ trên trời, cho nên tôi lập tức…"
Không nghe được chuyện đêm hôm đó, Bạch Hoài An lại cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng nghe anh ta khen ngợi Sở Minh Nguyệt, đồng ý gật đầu:
“Anh mắt anh rất tốt"
“Ha ha” Trần Thanh Minh sờ đầu cười: “Minh Nguyệt thật sự là một người rất tốt, tôi cảm thấy Châu Hữu Thiên không xứng với cô ấy, hưng tôi cũng không cảm thấy tôi có thể xứng đôi với cô ấy"
Lúc anh ta nói câu cuối cùng, vẻ mặt có chút cô đơn: “có thể cảm nhận được, cô ấy không có cảm tình với tôi, hẳn là do tôi không tốt, ngay cả Châu Hữu Thiên cũng có thể, tôi không cam lòng"
Bạch Hoài An nhìn anh ta nắm chặt tay, nhưng lại lộ rõ vẻ cô đơn, võ vỗ bờ hai anh ta thở dài: “Những cái khác thì không nói, nhưng về phương diện tình cảm thì anh tốt hơn nhiều so với Châu Hữu Thiên."
Trần Thanh Minh ở phương diện tình cảm rất đơn giản, tính tình lại tốt, sẵn sàng khiến các cô gái vui vẻ, biết rằng mình đã thích Sở Minh Nguyệt, liền không hề do dự mà lập tức hành động.Điều quan trọng là lúc mà Minh Nguyệt cần được an ủi, thì anh ta luôn luôn ở bên cạnh cô ấy.
Bạch Hoài An càng nghĩ sắc mặt càng trở nên phức tạp.
Nghĩ như vậy thì Trần Thanh Minh quả thực đáng tin cậy hơn Châu Hữu Thiên nhiều, cũng thích hợp với Sở Minh Nguyệt hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ kì lạ của cô, Trần Thanh Minh nói: “Cô đừng nói cho cô ấy biết, cô ấy bây giờ còn có bạn trai là Châu Hữu Thiên, nếu biết được tâm ý của tôi thì sẽ mang lại phiền phức cho cô ấy, hơn nữa chúng ta còn có thể vì lần xa cách này"
Đúng vậy, Trần Thanh Minh lại rất hiểu chuyện, khiến anh ta có thể chiếm ưu thế.Ngay cả Bạch Hoài An đều không muốn đứng về phía anh †a, mặc dù trước đây bản thân đã sớm đứng về phía Trần Thanh Minh rồi.“Không nói cho Minh Nguyệt, lẽ nào anh muốn yêu thầm mãi sao?
Nhìn Châu Hữu Thiên với Minh Nguyệt yêu nhau sao? Anh cũng vừa mới nhìn dáng vẻ của bọn họ, ánh mắt cũng không phải là như vậy"
Bạch Hoài An nhướng mày, nói đầy ẩn ý.
Vừa rồi Trần Thanh Minh nhìn bóng lưng của Châu Hữu Thiên và Sở Minh Nguyệt, ánh mắt đều là chua xót.
Nếu như ánh mắt là thật, sợ rằng Châu Hữu Thiên sớm đã bị bắn chết rồi.
Trần Thanh Minh ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cúi đầu xuống: “Không yêu thầm thì tôi còn có thể làm gì, nếu tôi theo đuổi cô ấy vào lúc này thì không phải sẽ giống như tiểu tam sao!"
Anh vừa nói lại như nghĩ ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn Bạch Hoài An: “Lẽ nào, Hoài An, cô muốn giúp tôi sao? Cô muốn giúp tôi sao?"
Bạch Hoài An sửng sốt một hồi, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta: “Không, tôi không có."Mặc dù cô biết Trần Thanh Minh rất tốt, nhưng cô sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của Sở Minh Nguyệt.
Cứ lấy cô làm ví dụ, Lâm Bách Châu không tồi, đối xử với cô rất tốt, lại còn thích cô, nhưng trong lòng cô đã có Hoắc Tùng Quân rồi, nếu như bắt ép cô phải tiếp nhận Lâm Bách Châu, hoặc dùng thủ đoạn để cô đồng ý thì cô cũng sẽ không Vui vẻ gì.
Châu Hữu Thiên là người như thế nào ở phương diện tình cảm, không có ai là rõ hơn Sở Minh Nguyệt, nếu cô ấy không thích Châu Hữu Thiên, trong lòng hoàn toàn buông bỏ người này, vậy thì cô có thể giúp Trần Thanh Minh giành lấy.
Nhưng nếu như Sở minh Nguyệt không buông được, vẫn thích Châu Hữu Thiên, thì sự giúp đỡ của cô chỉ càng làm mọi chuyện thêm hỗn loạn.
Đối với Sở Minh Nguyệt là bắt cô ấy làm điều cô ấy không thích, đối với Trần Thanh Minh mà nói, chính là ở bên một người con gái mà trong lòng lại có người khác, sợ rằng cũng là một loại cực hình.
Trần Thanh Minh có thể hiểu được tâm tư này của cô, anh cười nói: “Tôi biết rồi, vì vậy tôi đang đợi"
Nếu như Châu Hữu Thiên vẫn luôn duy trì dáng vẻ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh ta tự tay xóa sạch tất cả những tình cảm trong lòng Sở Minh Nguyệt.
Đến lúc đó, mới thực sự là cơ hội của anh ta.
***.