Đột nhiên nghe thấy Sở Minh Nguyệt bên cạnh chỉ vào bông hoa nhỏ màu xanh trên bãi cỏ ven đường và ngạc nhiên nói: “Thời tiết càng ngày càng nóng rồi, hoa nở rất nhiều, anh xem đi, thật là đẹp"
Châu Hữu Thiên thu tay về cười cười, chắc là anh đang suy nghĩ quá nhiều rồi.
Anh bước đến bên cạnh Sở Minh Nguyệt, ngồi xổm xuống, cùng cô ngắm hoa nói: “Không hổ là họa sĩ, Minh Nguyệt luôn luôn có thể tìm được những điều tốt đẹp như này trong cuộc.
sống"
“Đúng vậy” Sở Minh Nguyệt thuận miệng nói.
Cũng có thể phát hiện ra một số chuyện mà người khác muốn che giấu nữa.
Châu Hữu Thiên không nhận ra suy nghĩ của Sở Minh Nguyệt, nói với cô ấy: “Lần này anh tới đây, là muốn đưa em về nhà, em ở nhà ở Hoài An đã đợi được hai ngày, tên cáu kỉnh Hoắc Tùng Quân kia chắc chắn trong lòng đã sớm không vui, thật vất vả lắm cậu ta mới có thể sống trong một thế giới hai người với Bạch Hoài An"
Sở Minh Nguyệt nghe vậy nở nụ cười một chút nói: “Đúng vậy"
Hoắc Tùng Quân cũng bị cô oán hận ở trong ánh mắt, tuy rằng cô nhìn hai bọn họ thân mật, thế nhưng cũng biết được răng có chút ngại ngùng.
Người ta là vợ chồng son thật vất vả lắm mới có thể hòa hợp, đang tình nồng ngọt ngào, bị cô cùng với Trần Thanh Minh chen vào một bước, ngay cả khi ở chính ngôi nhà của mình mà cũng không thân mật với nhau được.
“Châu Hữu Thiên, em chuẩn bị mua một phòng ở tại một khu nhỏ, mấy năm nay tiết kiệm được một ít tiền, vừa đúng lúc có thể mua được hai căn nhỏ."
Sở Minh Nguyệt cũng có chút danh tiếng, một bức tranh cũng có thể bán ra được không ít tiền, lúc trước vẫn chưa nghĩ ra nên ở đâu, hiện giờ Bạch Hoài An đã ổn định cuộc sống, cô cũng tính là sẽ ổn định cuộc sống của mình ở thành phố Sơn Lam.
Châu Hữu Thiên nghe nói như thế, ánh mắt mở to chớp một cái, xúc động nhìn cô ấy nói: “Em, em phải chuyển đi hay sao? Không phải là chúng ta đang ở đây rất tốt hay sao? Có phải em không thích căn nhà kia không, chúng ta có thể đổi một cái, anh còn có…"
“Đó là nhà của anh” Đột nhiên Sở Minh Nguyệt cắt đứt lời anh nói, quay đầu nhìn anh một cái, híp mắt cười, che khuất sự lạnh lùng trong ánh mắt.
“Em nghĩ rằng em nên có nhà của chính mình” Như vậy thì mới còn giữ lại một đường lui cho chính mình.
Trước đây khi bố mẹ ly hôn, cô được phán quyết là theo bố của mình, nhưng rất nhanh về sau bố đã có cho mình một tổ ấm mới, có một đứa bé.
Bọn họ một nhà ba người gần gũi nhiệt tình, chính mình lại giống như một người ngoài, quấy rầy sự hạnh phúc của bọn họ.
Mẹ kế của bố lại khuyên bảo cô, đưa cô về bên mẹ của mình.
Thế nhưng mẹ cũng đã có gia đình mới.
Sở Minh Nguyệt cũng giống như một quả bóng cao su, bị đá tới đá lui, cũng không được hoan nghênh ở gia đình nào cả.
Có vài lần, cô tan học vừa về đến nhà, đã phát hiện hành lý của mình bị người ta đóng gói ném ở ngoài cửa.
Mỗi lần như vậy, Sở Minh Nguyệt đều có chút hoảng hốt, dường như là mỗi lần người bị vứt bỏ đều là cô, là cô không tốt hay sao? Vì sao bọn họ đều vứt bỏ cô đi.
Bố mẹ, Châu Hữu Thiên… Cũng giống như vậy.
Sở Minh Nguyệt có một cảm giác rằng, cô gái ở bệnh viện kia, chắc chắn sẽ trở thành cô và Châu Hữu Thiên nếu trong lúc đó chỉ vì đi quá giới hạn.
“Vì sao đột nhiên có suy nghĩ này?” Châu Hữu Thiên tỉnh táo lại, nhìn cô hỏi.
Sở Minh Nguyệt cười cười: “Em buôn bán lời được nhiều như vậy, coi như là mua nhà để đầu tư đi"
Cô dùng một cái cớ nhẹ nhàng như vậy khiến cho Châu Hữu Thiên không có cách nào phản bác lại.
“Vậy em, vậy khi em mua nhà ở, sẽ chuyển sang đó ở hay sao?” Anh hỏi một cách thật cẩn thận, cố gắng kìm chế sự bối rối trong lòng mình.
Sở Minh Nguyệt cười cười, vỗ vai anh vài cái nói: “Anh nghĩ cái gì vậy, trang trí phòng, còn phải lắp đặt thiết bị, qua một thời gian dài nữa mới có thể vào ở được"
Nói như vậy, cô vẫn còn có thể tiếp tục ở cùng với anh.
Hai mắt Châu Hữu Thiên sáng lên, nhịn không được, tiến lên ôm lấy Sở Minh Nguyệt, gác cằm lên vai của cô, lộ ra vẻ mặt tươi cười nói: “Vậy hôm nay em theo anh về nhà có đúng không?"
“Qua hai ngày nữa, Hoài An nói rằng muốn ăn bánh ngọt mà em làm, qua hai ngày nữa em sẽ trở về” Theo bản năng cô không có nói ra việc của Trân Thanh Minh.
Châu Hữu Thiên gật đầu nói: “Vậy em về nhà sớm một chút, nếu không thì không chỉ có anh nhớ em, mà Hoắc Tùng Quân cũng đã nhẫn nại đến giới hạn rồi"
“Ừ” Sở Minh Nguyệt gật đầu nói.
Châu Hữu Thiên nghe vậy, hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Trần Thanh Minh đã đi ra từ nhà họ Bạch, chuẩn bị đi tới công ty, kết quả vào lúc lái xe đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy Châu Hữu Thiên ở bãi cỏ bên cạnh ngồi chồm hổm với Sở Minh Nguyệt, tay ôm lấy cô ấy.
Trong lòng giống như bị đâm đau một chút.
***.