Mẹ Hoắc làm việc hết sức nhanh gọn lẹ, hai người họ chưa kịp phản ứng lại thì bà ấy đã đóng cửa rồi.
Bà ấy ôm theo đống quần áo bước vào trong phòng tắm.
Hoắc Tùng Quân kéo Bạch Hoài An đang ngơ ngác đi vào trong phòng.
Lần trước Bạch Hoài An chỉ kịp xem lướt qua một chút, lần này thì có thể tỉ mỉ xem xét căn phòng của Hoắc Tùng Quân rồi.
Căn phòng của anh rất lớn, so với phòng ngủ bây giờ của họ ở nhà họ Bạch thì còn lớn hơn gấp hai lần, bởi vì đồ đạc ít nên trong căn phòng đặc biệt thoáng đãng.
Các sắp xếp đồ đạc trong phòng rất rộng rãi, cho dù Hoắc Tùng Quân không mấy mặn mà với việc quay về nhà ở những căn phòng vẫn được dọn dẹp đến mức một hạt bụi cũng không còn.
“Thì ra đây chính là phòng của con trai sao?
Bạch Hoài An cảm thán nhìn những vật trang trí đại diện cho tuổi thanh xuân của Hoắc Tùng Quân, đặc biệt là cả một bức tường toàn là cúp khiến người ta hết sức kinh ngạc.
Cô tiến lên nhìn những dòng chữ trên những chiếc cúp, đủ các thể loại thi đấu gì cũng có.
Hoắc Tùng Quân lấy quần áo sạch sẽ đến thì nhìn thấy cô đang cầm cúp của mình lên quan sát mà trong lòng đột nhiên dâng lên chút cảm giác xấu hổ kỳ lạ, hai tai đỏ ửng và nhanh chóng nhét quần áo vào tay cô.
“Đây là quần áo mẹ anh mới cho người mang đến đấy, em mau đi tắm đi”
Nói rồi anh dùng cơ thể che chắn lại tầm nhìn của cô.
Bạch Hoài An khẽ nở nụ cười nhìn bộ dạng xấu hổ của anh và châm biếm nói: “Quán quân cuộc thi bơi lội dành cho thanh thiếu niên ở thành phố An Lạc, chà, không ngờ Tùng Quân nhà chúng ta lại là thiếu niên tài đức song toàn đấy”.
Bên cạnh cúp còn đặt tấm hình anh đang mặc quần bơi và nở nụ cười hết sức rạng rỡ.
Cơ thể săn chắc tràn đầy sức sống của tuổi thanh thiếu niên, không ai có thể ngờ được sau này Hoắc Tùng Quân trưởng thành lại biến thành một con người lạnh lùng như thế.
Hoắc Tùng Quân chạm ánh mắt với cô, anh cảm thấy cơ thể mình từ trong ra ngoài đều bị cô nhìn thấy hết rồi nên mím chặt môi kéo tay cô đi về phía phòng tắm.
“Đừng mò mẫm nữa, trên người nhiều mồ hôi như thế kẻo bị cảm lạnh đấy.”
Bạch Hoài An lẩm bẩm nói: “Bây giờ cũng đã là mùa hè rồi thì sao có thể cảm lạnh chứ, anh đừng đứng gần em như thế kẻo dính phải mồ hôi trên người.
Hoắc Tùng Quân tiến sát lỗ tại cô và cười nhẹ: “Thể lại vừa hay chúng ta có thể cùng nhau tắm chung”
“Anh nói thật sao?” Bạch Hoài An đột nhiên trở nên chột dạ.
Hoắc Tùng Quân giơ giơ cánh tay của mình lên: “Mấy ngày trước đó anh tắm rửa rất qua loa, bây giờ vết thương có thể đựng nước rồi nên có thể sảng khoái tắm rửa một lần rồi, thời cơ đúng lắm”
Anh vừa nói xong bèn ôm chầm lấy Bạch Hoài An đi về phía phòng tắm.
Hai người trò chuyện rôm rả và tắm rửa một cách nghiêm túc, trong trong ngoài ngoài đều tắm rửa thật sạch sẽ.
Lúc đi ra ngoài thì chân Bạch Hoài An đã run lên hết rồi, đầu óc ướt nhẹp, trên khuôn mặt không biết tại sao lại nóng bừng hết cả lên, hay là do xấu hổ nên đỏ ửng cả mặt.
Bạch Hoài An bế cô đi ra ngoài, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thư giãn và tỉnh táo.
Bạch Hoài An vùi mặt vào ngực anh, ngón tay véo lên cánh tay anh một cái.
Nào ngờ do cơ bắp anh quá săn chắc nên không những anh không đau mà ngược lại còn khiến đầu ngón tay mình đỏ ửng lên cả một mảng.
“Hít”
Cô hít một hơi thật sâu, Hoắc Tùng Quân đặt cô nằm lên giường, một tay dùng khăn mặt lau tóc cho cô, tay còn lại dùng ngón tay trắng trẻo thon dài đặt bên cạnh khóe môi và hôn nhẹ cô một cái.
“Còn đau không?”
Câu nói này mặc dù đang nói với cái đầu ngón tay nhưng Bạch Hoài An cứ cảm thấy trong lòng mình có chút kỳ lạ, còn đang suy nghĩ xem anh có phải đang nói về ngón tay hay không.
“Nhảm nhí!” Cô liếc Hoắc Tùng Quân một cái: "Anh không thể nhịn chút sao, gì mà cứ như hổ đói ấy, anh đúng là đồ cầm thú mà!”
Hoắc Tùng Quân cảm thấy rất uất ức, anh tiến gần ôm chầm lấy cô và dụi nhẹ lên cổ cô: “Anh cũng hết cách rồi, chỉ là khống chế không nổi, vả lại cách âm của căn phòng này rất tốt nên sẽ không ai nghe thấy đâu, chỉ có hai chúng ta thôi thì em xấu hổ cái gì chứ?”
Tình cảm của anh và Bạch Hoài An tình cảm đang trong quá trình nồng nàn, cô lại xinh đẹp thì khi anh nhìn thấy cảnh tượng sắc nước hương trời này thì dưới sự kích thích như thế mà không có phản ứng thì anh không còn là đàn ông nữa rồi!
Bạch Hoài An đỏ hết cả hai tại, dường như nhìn thấy cả máu luôn rồi.
“Tóc anh vẫn còn ướt nhẹp kìa, làm ướt hết cả áo em rồi”
Ngón tay cô chỉ chỉ về phía đầu cô, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Hoắc Tùng Quân giữ chặt lại.
Mò mẫm một lúc Hoắc Tùng Quân mới đứng dậy trong sự tiếc nuối, hai người thổi khô đầu tóc mới cho cô bước ra khỏi phòng ngủ.
Bạch Hoài An vừa bước ra đã nhìn thấy mẹ Hoắc đứng ở cửa phòng mình và mỉm cười nhìn cô, sau đó đưa tay lên nhìn cái đồng hồ trên tay.
“Cháu tắm gần hai tiếng đồng hồ rồi đấy”
Lời nói này vừa thốt ra khiến vẻ đỏ bừng trên khuôn mặt Bạch Hoài An vốn đã sớm biến mất lúc này lại đột nhiên dâng lên.
Vừa hay Hoắc Tùng Quân cũng đứng ngay phía sau cô, mẹ Hoắc đi một vòng nhìn thấy đầu tóc ướt nhem của họ, đã vậy còn thay bộ quần áo khác vừa nãy nữa nên hiểu rất rõ trong lòng.
“Mệt rồi sao, vừa đúng lúc bữa sáng chuẩn bị xong rồi, xuống dưới ăn chút gì đó bổ sung lại thể lực đi”
Tính cách của mẹ Hoắc thẳng thắn sảng khoái, nói chuyện cũng không hề nghi kị gì cả khiến Bạch Hoài An không biết có nên bước xuống lầu hay không nên kéo lấy tay Hoắc Tùng Quân và giậm giậm chân.
Hoắc Tùng Quân chỉ còn cách nhìn mẹ Hoắc một cái: “Mẹ, đợi chút xuống lầu đừng ăn nói lung tung đấy.”
Mẹ Hoắc còn muốn trêu chọc thêm vài câu nhưng bị anh nhìn như vậy thì cũng không tiện nói nhiều hơn nữa, bà ấy chỉ tiếc nuối nhìn thoáng qua Bạch Hoài An một cái: “Hoài An, ở nhà họ Hoắc chúng ta, da mặt phải dày một chút..”.
Lời bà ấy còn chưa nói xong thì bố Hoắc đã từ cầu thang trên lầu đi tới và nhìn mẹ Hoắc liếc mắt một cái rồi trêu chọc nói: “Đừng ghẹo nữa, con gái da mặt mỏng chứ đừng giống như bà, lúc trẻ còn biết thẹn thùng chứ bây giờ da mặt còn dày hơn cả cái gót chân nữa”
Lời bố Hoắc còn chưa nói xong thì mẹ Hoắc đã đi một chân lên hướng thẳng về phía bổ Hoắc.
Bố Hoắc đã sớm có phòng bị nên vội vàng ngăn cản bà ấy lại: “Tôi nói đùa, nói đùa thôi mà”
Mẹ Hoắc bị ông ấy lôi kéo nhưng vẫn dùng ngón tay véo cánh tay bố Hoắc một cái khiến ông ấy lâu lâu cứ phải hít hà vài hơi.
“Tùng Quân, Hoài An, xuống lầu ăn cơm đi.”
Bố Hoắc cố chịu đựng nỗi đau, sau khi nói xong bèn kéo mẹ Hoắc xuống dưới lầu.
Hoắc Tùng Quân bố mẹ cứ đùa giỡn không đàng hoàng mà phía thái dương nổi lên gân xanh và nhói nhẹ vài cái, khuôn mặt anh đầy vẻ bất lực.
Sau khi pha trò xong thì Bạch Hoài An mới thả lỏng cơ thể đi xuống dưới lầu và cười cười nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: “Em phát hiện ở chung với bác gái và bác trai càng lâu thì càng có thể nhìn thấy rất nhiều mặt khác nhau của họ”.
Bạch Hoài An có ấn tượng rất tốt đối với bố Hoắc, cho dù trước đó cùng Hoắc Tùng Quân kết hôn đã ba năm nhưng chẳng qua cũng mới gặp nhau được một hai lần nên ấn tượng không có gì sâu đậm lắm.
Mẹ Hoắc thì cô được tiếp xúc rất thường xuyên nhưng đa phần đều không phải mặt tốt cho lắm.
Mẹ Hoắc là người vui buồn rất cực đoan, thương yêu ai thì người đó có thể sống sót nhưng đã ghét ai rồi thì chỉ muốn họ chết đi thôi, nói dễ nghe một chút là yêu ghét rõ ràng, nói một cách khó nghe thì là người rất dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, những lúc không phân biệt đúng sai thì thật là đáng sợ.
Ở chung với nhau lâu một chút và dần xóa bỏ đi những hiểu lầm và sau khi trở thành người được mẹ Hoắc hết mực yêu thương thì Bạch Hoài An mới thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc của An Bích Hà trước kia.
Hoắc Tùng Quân nhìn bóng dáng bố mẹ đã đi xuống phía dưới lầu mà bất giác thở dài một cái, sau đó kéo tay Bạch Hoài An đi xuống dưới lầu.
Lúc trước nếu bố mẹ anh đáng tin cậy hơn một chút anh cũng không đến mức phải lớn lên ở ông nội và xa cách với họ như thế.
Cho dù hiện tại anh đã trưởng thành và cũng không còn canh cánh trong lòng về tình thương của bố mẹ quá nhiều nữa nhưng nỗi ám ảnh thời thơ ấu cũng không thể nói xóa là xóa ngay được, ngay cả bây giờ anh đối với họ cũng không hề thân thiết như với ông nội.
Hoắc Tùng Quân nghĩ ngợi một lúc rồi vừa bước xuống lầu vừa nói với Bạch Hoài An: “Sau này anh nhất định sẽ trở thành một người bố tốt, cho dù có bận rộn đến đâu cũng sẽ quay về nhà chơi với các con”
Tuy rằng Bạch Hoài An không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nói ra những lời này nhưng nhìn bộ đầy nghiêm túc của anh thì trong lòng cô cũng cảm thấy rất ấm áp và ngọt ngào.
“Ừ, sau này anh nhất định sẽ là người bố tốt”
Hoắc Tùng Quân quay đầu qua nhìn cô rồi nghiêm túc bổ sung: “Anh cũng sẽ là một người chồng tốt”
Tròng mắt của anh nhàn nhạt, đầy tự nhiên kèm theo vài phần lãnh đạm nhưng khi nói những lời này thì ánh mắt anh lại phảng phất để lộ ra sự ấm áp và đầy nghiêm túc.
Trái tim Bạch Hoài An hơi rung động, một hơi nóng ấm áp khẽ lướt qua, cô bất giác nắm chặt lấy tay anh và nói: “Đúng vậy, em cũng sẽ nghiêm túc trở thành người vợ và người mẹ tốt”
Lời này vừa thốt ra, khuôn mặt Hoắc Tùng Quân bỗng chốc nở ra nụ cười rất tươi, dường như băng tuyết đã tan rã, trăm hoa đua nở trông đặc biệt đẹp đẽ.
“Cơm đã nguội rồi” Ông nội chú ý tới hai người đang đứng ở phía cầu thang và dùng cây gậy gõ gõ xuống đất khiến phát nó ra âm thanh lộc cộc rồi nhắc nhở.
Bạch Hoài An lúc này mới bừng tỉnh và nhìn ba người đang ngồi ở bàn ăn bên cười đang nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn họ, khuôn mặt cô bất giác đỏ hết cả lên và kéo Hoắc Tùng Quân đi xuống dưới.
Hôm nay bữa cơm trưa thật sự rất phong phú, ngày hôm qua ở trong điện thoại Bạch Hoài An cũng chưa tới kịp nói mình thích ăn món gì nhưng thức ăn trên bàn đa phần đều là những món cô thích.
Ông nội Hoắc và bố mẹ Hoắc đều rất nhiệt tình, bữa cơm tối diễn ra trong không khí rất vui vẻ.
Bởi vì là cuối tuần, mọi người khó khăn lắm có thể tụ hợp lại nên sau khi ăn cơm trưa xong thì mọi người đều không cần phải làm việc.
Hoắc Tùng Quân chơi cờ với ông nội Hoắc còn bố Hoắc lại là người chơi cờ dở nhưng rất thích đứng bên cạnh làm chỉ huy.
Lâu lâu ông nội Hoắc lại lên tiếng chê bai bố Hoắc và vang lên tiếng đuổi ông ấy đi, còn Hoắc Tùng Quân lại ở bên cạnh xem phim hay.
Mẹ Hoắc lại mang ra một cuốn album ảnh rất dày và mang đến xem cùng với Bạch Hoài An.
***.