Bạch Hoài An nhìn tấm hình trong ví tiền, đôi mắt đào hoa cũng cười ra nước mắt nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.
Tấm hình trong ví tiền của Hoắc Tùng Quân là tấm hình lúc cô hai tuổi trong cuốn sổ nhật ký được tìm thấy chỗ bố.
Nhưng khác với tấm hình gốc, tấm hình này đã bị người dùng phần mềm chỉnh sửa qua, đem Hoắc Tùng Quân hai tuổi ghép với tấm hình chụp của cô.
Thủ pháp có chút thô ráp, vừa thấy đã nhận ra chính là Hoắc Tùng Quân đích thân ra tay chỉnh sửa rồi.
Trông tấm hình giống như là hai đứa nhỏ kết hôn vậy, vừa đáng yêu lại rất buồn cười khiến trái tim Bạch Hoài An rất ấm áp với tình yêu ngốc nghếch và chu đáo của Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân bị cười nhạo mà có chút chết lặng, anh tiến lên một bước đoạt lại ví tiền của mình, sau đó nhanh.
chóng cất lại vào trong túi rồi ho nhẹ một tiếng, dường như không có việc gì nói với Bạch Hoài An: “Hoài An, em có muốn ăn trái cây không, anh đi gọt cho em”
“Ở nhà này làm gì cần con phải đi gọt chứ, để người làm đi gọt là được, con lại đây nói cho mẹ biết tấm hình kia làm cách nào thế, hãy làm cho bố và mẹ một tấm đi”
‘Vốn dĩ mẹ Hoắc chỉ muốn trêu chọc nên tùy tiện nói một câu, nào ngờ bố Hoắc vừa nghe thì ánh mắt sáng rỡ lên mà nhìn Hoắc Tùng Quân: “Ý kiến hay, con hãy chỉ bố tấm hình này làm thế nào vậy”
Hoắc Tùng Quân hướng ánh mắt lạnh nhạt nhìn bố mẹ không đàng hoàng của mình mà không nói một lời nào cả.
Bạch Hoài An nhìn vẻ mặt của anh có vẻ đang rất tức giận nên vội vàng lôi kéo tay anh đi về hướng phòng ngủ, cô vừa đi vừa nói với các trưởng bối: “Ông nội, bác trai bác gái, cháu cùng Tùng Quân đi ngủ trưa đây, cháu có chút mệt rồi”
Hai người nhanh chóng tiến vào phòng ngủ đóng cửa lại, rốt cuộc tiếng cười đùa nói chuyện đã được ngăn cách phía sau cánh cửa.
Hoắc Tùng Quân tức giận ngồi ở mép giường, anh đang chuẩn giải thích với Bạch Hoài An.
Đột nhiên một bàn tay trắng nõn đặt ở bờ vai của anh, anh ngẩng đầu lên và nhìn thấy Bạch Hoài An đứng trên cao nhìn xuống, khóe miệng nợ nụ cười rất rạng rỡ.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã bị đẩy lên giường.
Bạch Hoài An ngay sau đó cũng nằm sấp lên và, ghé sát vào người rồi cúi đầu nhìn anh.
Hai người hơi thở rất gần nhau đến tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Hoài An bao giờ, vẻ chủ động này của cô trông rất gợi cảm.
Hoắc Tùng Quân nuốt nuốt nước miếng, yết hầu không ngừng chuyển động, giọng nói anh có chút run run lên: “Hoài An, em muốn làm gì thế?”
Cổ họng anh rất căng thẳng, âm thanh khàn khàn mà không thành tiếng.
Bạch Hoài An nở nụ cười nhìn anh, đôi mắt đào hoa cong cong, đuôi mắt yêu kiều, lông mi dài đậm không ngừng chớp chớp, sống mũi tinh xảo xinh đẹp, nụ cười hồng hào mang theo nụ cười đầy ẩn ý.
Khi anh nói câu này thì ngón tay lạnh lếo khẽ sờ sờ lên khuôn mặt vẫn còn nóng bừng của anh.
Bạch Hoài An dịu dàng nói, cứ y như đang lẩm bẩm vậy: “Vừa nãy em nói rồi, em đưa anh lên đi ngủ.”
Hai chữ cuối cùng kéo dài triền miên.
Hoắc Tùng Quân vừa định nói chuyện thì đã bị đôi môi mỏng của cô hôn tới tấp.
Anh trở nên ngơ ngẩn cả người và thầm cảm nhận nụ hôn tình yêu của cô, nó rất cẩn thận lại rất vụng về khiến lòng anh phải rung động cả lên.
Thật lâu sau, rốt cuộc anh cũng khống chế không được và lật người đè cô ở dưới cơ thể mình và hô hấp nóng rực.
Trong phòng ngủ nhanh chóng tràn ngập màu sắc tình tứ nồng nàn.
Sau đó họ ngủ một giấc đến chập tối.
Người làm gõ cửa mời hai người họ xuống lầu dùng bữa tối.
Gõ cửa rất lâu thì Hoắc Tùng Quân mới bước ra khỏi phòng ngủ.
Người làm phát hiện cậu chủ đại thay đổi một bộ quần áo, trên người còn mang theo hơi nước, tóc cũng rớt nhẹp, đây là mới vừa tắm xong sao? Hoắc Tùng Quân một người bước xuống lầu, ông nội Hoắc.
nhìn nhìn phía sau nhưng không phát hiện Bạch Hoài An bước xuống dưới Bố Hoắc nghĩ sao nói vậy bèn mở miệng hỏi: “Hoài An đấu, sao có mình con đi xuống vậy? Mẹ Hoắc lại tinh thơm họ rất nhiều nền véo vào cánh tay của bố Hoắc và bảo người làm chia thức ăn cho Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An sau đó nói với anh: “Lấy lên ăn cùng Hoài An đi, ăn xong mẹ bảo người làm đi lên thu dọn”.