Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


Vẻ mặt của Trần Thanh Minh cũng chìm xuống, trên khuôn mặt không còn sự thoải mái tươi cười thường ngày, xoa xoa thái dương, ánh mắt đầy phiền muộn:
“Mấy người vừa chân trước bước ra khỏi cửa, Châu Hữu Thiên đã tới đưa cô ấy đi rồi” Vốn dĩ anh cho rằng Sở Minh Nguyệt sẽ không đi theo Châu Hữu Thiên, nhưng cô mới chỉ suy nghĩ một chút đã liền đi sắp xếp thu dọn đồ đạc quay về.

Trần Thanh Minh vừa nghĩ đến đây trong người đã cả một bụng tức tối, đúng là làm người ta cả một bụng tức tối.

Anh ta lúc ấy chỉ có thể nhìn Sở Minh Nguyệt Cùng người đàn ông khác rời đi, mà bản thân mình thậm chí một câu níu cô ở lại cũng không thể nói.

Bởi vì anh ta chính mình không có lập trường, cũng chẳng biết lấy thân phận gì để mà giữ lại Sở Minh Nguyệt.


Đêm đó anh bị mất ngủ, càng nghĩ càng không thể ngủ được, thật sự không nhịn được nữa đã có lúc muốn giật lấy Sở Minh Nguyệt khỏi tay Châu Hữu ThiênTrần Thanh Minh có thể thấy rằng Châu Hữu Thiên thích Sở Minh Nguyệt, nhưng anh biết rằng Châu Hữu Thiên thực sự không thích hợp với Sở Minh Nguyệt.

| Bạch Hoài An nhìn rần Thanh Minh không biết đang suy nghĩ cái gì, bàn tay nắm chặt, vẻ mặt khó chịu cau có, liền vỗ vai an ủiHoắc Tùng Quân tiếp tục ở bên nghe hai người bọn họ nói chuyện, bởi vì chuyện này còn liên quan đến Châu Hữu Thiên nên cũng không tiện chen ngang vào, lúc này vẻ mặt đột nhiên thay đổi nhìn Trần Thanh Minh:
“Sở Minh Nguyệt đi rồi sao cậu còn chưa đi?” Anh ta như này là đang trực tiếp đuổi người đi, người này đã ở nhà mấy ngày nay, mỗi lần Hoắc Tùng Quân muốn gần gũi với Bạch Hoài An đều bị anh ta cắt ngang giữa chừng, làm cho Hoắc Tùng Quân vô cùng khó chịu, nhưng người này da mặt lại dày như vậy, không biết còn phải chịu đựng biết bao lâu.

Nếu Sở Minh Nguyệt không rời đi, anh ta cũng không rời đi, nhưng bây giờ người anh ta theo đuổi không còn ở đây nữa, như vậy Trần Thanh Minh cũng không còn lý do gì để ở lại nữa.

Trần Thanh Minh vừa nghe thấy vậy liền nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Tùng Quân, nói:
“Tổng giám đốc Hoắc, tôi đã thế này rồi, anh thật sự còn muốn nhẫn tâm đuổi tôi đi sao!” Hoắc Tùng Quân mặt biểu cảm không chút thay đổi ném một túi hoa quả cho anh ta rồi bảo anh ta rửa sạch, đồng thời cất giọng lạnh lùng nói:
“Cậu chẳng là gì v:
tại sao tôi lại không nỡ? Bây giờ người cũng đã đi rồi, cậu muốn dựa dẫm ở lại nhà tôi cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Chờ chút, lát nữa tôi sẽ giúp cậu thu dọn đồ đạc” Trần Thanh Minh cầm trái cây trên tay, ánh mắt lên án cáo buộc quay đầu nhìn Bạch Hoài An:
“Bạch Hoài An, cô nhìn anh ta xem, một người đàn ông nhẫn tâm, độc ác, không có tình người như vậy, cô còn dám ở cùng nữa không?” Ngay khi giọng nói dứt, Hoắc Tùng Quân đã liếc ánh mắt séc lẹm nhìn sang, Trần Thanh Minh vô thức ngậm miệng lại.

Bạch Hoài An đang nhìn vào số của Sở Minh Nguyệt, băn khoăn không biết có nên bấm số không, nghe vậy ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
“Anh không phải cũng mua nhà trong khu.


chung cư chúng tôi sao? Chỉ cần đi bộ hai bước là đến tòa nhà tiếp theo rồi” Hoắc Tùng Quân nghe xong liền dừng lại, nhìn Trần Thanh Minh:
“Cậu mua nhà ở đây?” Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Trần Thanh Minh liền trở nên tươi tỉnh, ánh mắt lấp lánh:
“Đúng!” “Tại sao lại mua nhà ở đây?” Hoắc Tùng Quân hỏi.

Mặc dù vị trí ở đây không tệ, nhưng với khả năng tài chính của Trần Thanh Minh, chắc chắn ta có thể mua được nhà ở những nơi tốt hơn, chưa kể khu chung cư ở đây an ninh không đặc biệt chặt chẽ, Trần Thanh Minh đã từng bị Phương Ly điên cuồng theo dõi trước đây, lẽ ra về mặt này anh ta nên cẩn trọng hơn những người bình thường.

Trần Thanh Minh nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Hoắc Tùng Quân, ngậm chặt miệng không hé răng lấy nửa lời, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hưng phấn.

Anh ta mới không thèm nói cho Hoắc Tùng Quân biết, người này và Châu Hữu Thiên lúc trước là cùng nhau lớn lên, nếu nói trước cho Hoắc Tùng Quân biết, Châu Hữu Thiên cũng sẽ nhảy vào góp vui thì phải làm sao! Hoắc Tùng Quân nhìn thấy bộ dạng thần thần bí bí của anh ta thì cau mày:
“Nhìn cái bộ dạng này sao buồn nôn như vậy.


Cậu rốt cuộc lại có cái suy nghĩ khỉ gì trong đầu nữa?” Trần Thanh Minh, người bị cho là buồn nôn:
“Không có chuyện gì, tôi đi rửa hoa quả” Trần Thanh Minh ôm đống hoa quả và nguyên liệu chạy vào phòng bếp, tránh khỏi tầm mắt của Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân đầu óc nhanh nhạy quan sát cực kỳ nhạy bén, ai biết được anh ta sẽ nhận ra điều gì nếu ở lại lâu hơn.

Trần Thanh Minh cảm thấy tốt nhất vẫn là tạm thời tránh đi thì hơn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận