Ánh mắt Ngô Tiêu Thi nhìn về hướng cửa có chút lạnh lùng, vừa đi vừa đếm số ở trong lòng, khi gần đến cửa quả nhiên nghe được giọng nói của Châu Hữu Thiên truyền tới từ sau lưng.
Giọng nói của anh ta lộ ra một sự mỏi mệt: “Từ từi Trong mắt cô ta xuất hiện sự vui vẻ, ngay sau đó liền thu hồi cảm xúc của mình, khuôn mặt không chút biểu cảm mà nhìn về phía Châu Hữu Thiên: “Bác sĩ Châu còn có chuyện gì sao?” Châu Hữu Thiên đỡ lấy huyệt thái dương rồi xoa xoa, giọng nói khàn khàn: “Không cần từ chức, là tôi hiểu lầm cô, gần đây.
tôi không nghỉ ngơi tốt, trong lúc nhất thời có chút điên rồ.
Cô quay trở lại làm việc đi” Ngô Tiêu Thi mím môi, cười lạnh một tiếng: “Một câu không nghỉ ngơi tốt của anh là có thể xóa bỏ được sự nghi ngờ của anh đối với em sao? Xin lỗi, em không muốn làm việc dưới trướng của một cấp trên suốt ngày cứ nghỉ thần nghi quỷ”
Lời này của Ngô Tiêu Thi đã hoàn toàn xua tan đi sự nghi kị của Châu Hữu Thiên, nếu cô ta thật sự có tâm tư đối với anh ta thì sẽ không nhất quyết đòi rời đi như vậy.
Trong lòng Châu Hữu Thiên cảm thấy áy náy, anh ta đứng dậy khỏi ghế, khuôn mặt tràn ngập sự xin lỗi: “Chuyện này là tôi sai, sau này sẽ không tùy tiện suy đoán về cô nữa, nể tình chúng ta từng là bạn học, hãy tha thứ cho tôi về chuyện này, xin lỗi”
Tư thế của anh ta hơi cúi thấp một chút, Ngô Tiêu Thi đứng tại chỗ, cô ta nhíu mày lại, giống như có điều gì tự hỏi hoặc là đang đấu tranh tư tưởng một cách kịch liệt.
Một lúc lâu sau mới gật đầu một cách lãnh đạm: “Được” Nói xong liền rời khỏi văn phòng của Châu Hữu Thiên.
Sau khi cô ta rời đi, Châu Hữu Thiên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi lại trên ghế.
Dáng vẻ bây giờ của Ngô Tiêu Thi thoạt nhìn không giống như có dụng ý sâu xa.
Sau khi Châu Hữu Thiên thả lỏng, anh ta quay sang gửi tin nhắn cho Sở Minh Nguyệt, nói rằng chờ khi nào cô ấy rảnh thì sẽ dẫn cô ấy đến công ty chơi.
Bên này, sau khi Ngô Tiêu Thi ra khỏi phòng thì mới vỗ vỗ ngực thở phào một hơi.
Cô ta gần như quên mất là bọn họ học tâm lý học, không thể đối phó với anh ta bằng những thủ đoạn đối phó với người bình thướng.
Thủ đoạn trà xanh ở nơi này của Châu Hữu Thiên là không thể thực hiện được.
Anh ta không phải là một người đàn ông đơn thuần và ít suy nghĩ, vì vậy rất khó thu phục được.
Xem ra không thể đi những con đường tầm thường, tốt nhất là thay đổi một cách vô tri vô giác, để cho Châu Hữu Thiên sinh ra ấn tượng tốt về cô ta thêm một lần nữa.
Chỉ cần có ấn tượng tốt để làm nền tảng thì cô ta mới có thể thuận lợi dùng cách thức chọc gậy bánh xe, cũng sẽ không để xảy ra tình huống xấu hổ như ngày hôm nay.
Ngô Tiêu Thi nghĩ về chiến lược, nhìn mình ở trong gương.
rồi từ từ cong cong khóe môi lên.
Cô ta đối với Châu Hữu Thiên đã quá quen thuộc, nhất định có thể nắm bắt được tâm lý của anh ta, cô bạn gái kia của anh ta tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ta.
Hai ngày sau, Triệu Khôi Vĩ vội vã đi vào văn phòng của Hoắc Tùng Quân, bởi vì anh ta quá sốt ruột nên quên cả việc gõ cửa.
Hoắc Tùng Quân liếc nhìn một cái thì đã thấy túi hồ sơ ở trong tay anh ta, mí mắt giật giật một chút: “Đã có kết quả?”
“Đúng vậy, đã có” Triệu Khôi Vĩ vội vã đưa túi hồ sơ cho anh, sau đó nín thở, tập trung tư tưởng đứng bên cạnh anh.
Anh ta vừa nhận được kết quả thì liền đi tới đây, vẫn chưa biết được bên trong rốt cuộc là cái gì, chính anh ta cũng tò mò đến mức khẩn trương.
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Tùng Quân vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng mở túi hồ sơ ra, nhìn thấy được tài liệu ở bên trong.
Ở trên đó có rất nhiều loại số liệu được phân tích, anh lật thẳng đến tờ cuối cùng, phía trên viết: Không có quan hệ huyết thống.
Mấy chữ này lọt vào tầm mắt của anh, một nụ cười lạnh xuất hiện ở trên khóe miệng của Hoắc Tùng Quân, đã bị bọn họ đoán trúng.
Ngô Thành Nam quả nhiên không phải là con trai của nhà họ Ngô.