Người nữ hầu “Phịch” một tiếng ngã xuống đất, cô ta quỳ gối, đầu gối đập mạnh trên mặt đất, khuôn mặt đau khổ vặn vẹo, hít một hơi.
“Thứ nuôi ong tay áo.
Tôi thấy cô kín miệng không khua môi múa mép, biết yên phận, mới để cô ở bên cạnh để hầu hạ cho tôi, vậy mà cô lại dám phản bội tôi”
Người nữ hầu nghe xong thì ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thành Nam: “Cậu chủ, tôi không có phản bội cậu, tôi chỉ không muốn cậu phải đi đường vòng, tôi, ông cụ phái tôi qua đây là vì muốn bảo vệ cậu, không để cậu làm chuyện gì ngốc nghếch”
“Chuyện ngốc nghếch? Chuyện ngốc nghếch mà cô nói, là đi đường vòng?”
Sắc mặt Ngô Thành Nam càng thêm lạnh lùng: “Chẳng qua cô cũng chỉ là một người hầu, tôi làm cái gì còn cần cô xen vào dạy bảo sao!”
Người nữ hầu mặt tái mét, sững sờ một lúc rồi mới nói: “Chuyện của An Bích Hà trước đây chính là một ví dụ, đã bị ông cụ trách phạt, còn chọc giận cả nhà họ Hoắc, bây giờ chỉ có thể ở trong biệt thự dưỡng thương, lẽ nào còn chưa đủ thức tỉnh cậu sao?”
Cô ta không nói còn may, vừa nói ra lọt vào tai Ngô Thành Nam liền như thêm dầu vào lửa.
Ngô Thành Nam vốn dĩ đã có cảm giác tự ti đối với Hoắc Tùng Quân, những lời nhận xét của cô nữ hầu lúc này dường như đang ám chỉ anh ta, nói anh ta không bằng Hoắc Tùng Quân, bảo anh ta không chọc tức nhà họ Hoắc, nói vết thương ở chân là do tự anh ta gây ra, tất cả đều là do anh ta động vào nhà họ Hoắc mà chuốc lấy xui xẻo.
Nhất thời, trong lòng Ngô Thành Nam nảy sinh thêm thù hận, trực tiếp cầm cây gậy trong tay đánh thẳng vào mặt của người nữ hầu, cô ta dường như sắp chết, cả cây gậy đánh thẳng lên người cô ta.
Người nữ hầu hét lên rồi cố che tay bảo vệ mình và chạy trốn.
Nhưng bởi vì đầu gối đang bị thương nên không thể chạy.
xa được bao nhiêu, may thay đúng lúc quản gia bước vào, ngăn cản Ngô Thành Nam.
Nhưng người hầu gái nằm trên mặt đất đã bị đánh đến mức gần như tắt thở, toàn thân đây máu và được đưa ra khỏi biệt thự.
Trong biệt thự lại ít đi một người hầu, trợ lý của ông cụ Ngô đã nhận được tin này, vẻ mặt vô cùng khó coi, ông ta đã nói lại chuyện này với ông cụ Ngô.
“Ông chủ, tinh thần của cậu chủ càng ngày càng không kiểm soát được, ngay cả người của chính mình cũng xuống tay được, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thì e rằng tất cả danh tiếng tốt đẹp trước nay tạo dựng đều sẽ mất sạch hết” Sau khi ông cụ Ngô nghe tin tức mà ông ta đem tới thì liền cau mày, vẻ mặt uy nghiêm càng thêm khó nhìn thẳng.
Người trợ lý cho răng ông cụ Ngô sẽ vì việc này mà tức giận và trừng phạt Ngô Thành Nam.
Nhưng ông ta không ngờ rằng ông cụ Ngô lại thở dài nói với ông ta rằng: “Có phải nó vẫn còn để ý chuyện cái chân bị thương không, hay là do trong hai năm nay nó không được tiếp xúc với các vấn đề ở công ty cho nên mới ảnh hưởng đến tâm trạng” Người trợ lý nhìn ông cụ thường ngày luôn nghiêm nghị cứng nhắc nói ra câu này thì ngẩn người, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Cậu chủ bây giờ đã làm ra những chuyện đến mức độ này.
rồi mà ông chủ vẫn không trừng phạt, ngược lại còn che chở cho cậu ta khắp nơi.
Ông cụ Ngô cũng không định nghe câu trả lời của ông ta, nhẹ nhàng nói: “Nhìn thấy Bách Nhã ở công ty bận rộn, đã khiến cho Ngô Thành Nam khó chịu chăng” Ngay lúc người trợ lý không biết nên trả lời thế nào thì ông cụ đột ngột đổi chủ đề: “Chuyện cậu điều tra lúc trước như thế nào rồi?” Người trợ lý đã ở bên ông cụ Ngô nhiều năm, nhanh chóng hiểu được những gì mà ông cụ đang nói, ông ta liền trả lời: “Đã điều tra rồi ạ, không phải cậu Trần ra tay, chỉ là do ai làm thì vẫn chưa xác định được” Ông cụ Ngô híp mắt: “Không phải do Bách Nhã động tay động chân trên xe, thì chỉ có hai khả năng” Một là sự cố này thật sự có thể chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, là do Ngô Thành Nam xui xẻo.
Hai là chính Hoắc Tùng Quân là, mặc dù là người có thù tất báo, nhưng Ngô Thành Nam lúc đó thiếu chút nữa đã lấy mạng HoắcTùng Quân, vậy thì làm sao cậu ta có thể thờ ơ để yên chứ, chỉ một lời xin lỗi nhẹ nhàng mà có thể buông tha cho Ngô Thành Nam sao.
Nghĩ đến đây, ông cụ lập tức ngồi dậy: “Đi đến Hoắc Kỳ cùng tôi một chuyến” Mặc dù không thể điều tra ra sự thật, vậy nên dù thế nào thì ông cụ Ngô cũng phải đi thăm dò một chuyến.
Tại Hoắc Kỳ, sự xuất hiện của ông cụ Ngô khiến cho Hoắc Tùng Quân cảm thấy bất ngờ.
Sau khi Triệu Khôi Vĩ báo cáo với Hoắc Tùng Quân rằng ông cụ Ngô đến, thì anh ấy cũng lo lắng đi theo sau anh: “Tổng giám đốc Hoắc, có phải là ông cụ Ngô đã biết về kết quả giám định không.
” “Không thể nào!” Hoắc Tùng Quân chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Lúc các ông cụ nhà bọn họ nhổ tóc của ông cụ Ngô, nhưng là quang minh chính đại, ông cụ Ngô hoàn toàn không thể đoán được rằng bọn họ sẽ dùng tóc của anh và ông cụ Ngô đi làm giám định.
Vậy tại sao ông ấy lại đến đây? Triệu Khôi Vĩ lo lắng đi theo Hoắc Tùng Quân vào phòng tiếp khác, nhìn thấy ông cụ Ngô đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt nghiêm túc mím môi, anh ấy ngay lập tức lấy lại tinh thần, chuẩn bị đối phó với mọi trường hợp khẩn cấp có thể xảy ra.
Ngay khi Hoắc Tùng Quân bước vào, thì ông cụ Ngô đã sắc bén nhận ra và nhìn về phía anh.
Đối diện với ánh mắt không mấy thiện cảm của ông cụ Ngô, Hoắc Tùng Quân cười nhẹ: “Ông Ngô hôm nay sao lại có thời gian đến đây, có phải là vì ván cờ lần trước khiến ông không vui không, đặc biệt đế Hoắc Kỳ tìm cháu để chơi thêm vài ván sao?” Lúc nghe những lời này ông cụ Ngô cảm thấy hơi chạnh lòng khi nghĩ lại cảnh mình thất bại dưới tay của Hoắc Tùng Quân, bức tường chống đỡ của ông ấy có chút suy sụp.
Vả mặt của ông cụ Ngô vô cùng ủ rũ, bực bội trừng mắt nhìn Hoắc Tùng Quân, không vòng vo nữa mà nói thẳng vào ý định của mình.
Vừa nói xong, thì thân hình của Triệu Khôi Vĩ lập tức đông cứng lại.
Anh ấy không ngờ rằng ông cụ Ngô hôm nay tới đây là vì chuyện này, những chuyện này đều đã qua từ rất lâu rồi, không ngờ rằng người nhà họ Ngô đối với chuyện này vẫn còn canh cánh trong lòng, lẽ nào bọn họ đã điều tra ra được chuyện gì đó?