“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Tùng Quân nhìn những người đang hóng chuyện xung quanh bằng khuôn mặt không biểu cảm gì.
Đám đông cũng biết hai người đó chuẩn bị nói những chuyện mà bọn họ không thể nghe được nên nhanh chóng tản ra bốn phía.
Chỉ còn hai người đứng trong một không gian rất lớn.
An Bích Hà hít vào một hơi, đúng là những chuyện sắp tới không thích hợp để người khác nghe thấy..
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em sẽ không hủy hôn ước đầu.
Cho dù anh có thích em hay không thì em cũng không hủy hôn ước.
Em tin rằng chỉ cần chúng ta ở bên nhau, sớm muộn gì anh cũng thấy được điểm tốt của em.
Em sẽ thích anh nhiều hơn nữa, trải qua ngày tháng em tinh mình có thể cảm hóa được anh”.
Đôi mắt hạnh của An Bích Hà vô cùng dịu dàng, cô ta nhìn Hoắc Tùng Quân đầy ngưỡng vọng, vẻ mặt cũng vô cùng kiên định.
Hoắc Tùng Quân cũng không ngờ An Bích Hà suy nghĩ một hồi rồi vẫn nói ra những lời như vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy chán ghét.
“An Bích Hà, tôi đã nói rồi tôi không có tình cảm gì đặc biệt với cô hết.
Đây không phải là vấn đề thời gian ngắn hay dài, không thích thì là không thích thôi.”
An Bích Hà cảm thấy không phục: “Vậy còn Bạch Hoài An thì sao, có phải lúc đầu anh cũng không thích cô ta nhưng cuối cùng sau ba năm sống khung với nhau, anh vẫn thích cô ta đúng không?”
Hoắc Tùng Quân ngây người, hàng lông mày dài rũ xuống, đường nét khuôn mặt dưới ánh đèn vô cùng thu hút những ánh mắt lại lạnh lùng vô tình.
Anh và Bạch Hoài An không phải sau ba năm sống chúng mới có tình cảm mà phải nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên,
Buổi tối rét mướt có tuyết rơi đó, anh ngồi trong xe nhìn thấy Bạch Hoài Anquỳ gối bên đường ôm lấy mẹ.
Cô nhếch nhác thảm hại nhưng lại trong ngần như tuyết, giống như thiên thần bị mất cánh rơi xuống trần gian và đang lăn lộn trong khổ sở.
Từ khi nhìn thấy cô, anh đã biết mình có tình cảm khác với cô.
Nếu như không phải vì thích cô, anh sẽ không bỏ mặc sự ngăn cản của bố mẹ, không quan tâm đến chuyện cô bị mù, không quan tâm đến gia cảnh bình thường của cô để cưới cô về nhà, yêu thương chiều chuộng cô suốt ba năm qua.
Trong suốt ba năm đó, anh không hề thừa nhận tình cảm của mình.
Anh luôn tự thuyết phục mình rằng anh cưới cô là để cứu An Bích Hà.
Nhưng từ khi Bạch Hoài An mất tích không thấy tung tích đầu, anh mới càng hiểu rõ lòng mình.
Muốn Bạch Hoài An cho An Bích Hà máu, anh có trăm nghìn các cách khác nhau.
Có thể cố cưỡng đoạt của cô, có thể dùng mẹ cô để uy hiếp cô...!Có rất nhiều cách mà không cần phải cưới cô, không cần cùng cô sống chung chăn gối suốt ba năm qua.
Hoắc Tùng Quân không muốn nói nhiều, anh lạnh lùng nhìn An Bích Hà: “Không, cô và cô ấy không giống nhau”.
An Bích Hà vô cùng tức giận, khuôn mặt nhẫn nhịn quá nên đỏ gay: “Tại sao lại không giống nhau, em và cô ta đều là phụ nữ.
Hơn nữa gia thể của em tốt hơn cô ta, có thể giúp đỡ cho anh nhiều hơn.
Còn cô ta không thể mang lại gì cho anh.
Cho dù mắt cô ta đã khỏi những hiện giờ cô ta không có gì cả, bố mẹ cô ta cũng đã mất, lại còn là một cô nhi..”.
Hoắc Tùng Quân nghe thấy câu này quay phắt đầu lại, ánh mắt lạnh như bằng: “An Bích Hà, tôi khuyên cô nên ăn nói cẩn thận.
Chuyện mẹ Hoài An mất trước kia vẫn chưa được điều tra rõ ràng, cô vẫn còn bị nghi ngờ đấy.
Cô là người không có tư cách nhất để nói tới chuyện của mẹ cô ây." Trong lòng An Bích Hà hoảng sợ, sau lưng cô ta toàn là mồ hôi lạnh.
Cô ta vội vàng cúi đầu xuống giả vờ đáng thương nhưng thực tế là để che giấu sự hoảng loạn trong mắt của mình.
Một năm đã trôi qua, chẳng lẽ Hoắc Tùng Quân vẫn còn điều tra chuyện mẹ của Bạch Hoài An sao? Không phải chứ!
Trong lòng An Bích Hà vô cùng hoảng loạn, nhưng cô ta cũng không quá lo lắng.
Năm đó cô ta làm việc hết sức kín đáo, nhất định không có chuyện Hoắc Tùng Quân có thể điều tra được.
An Bích Hà tự động viên mình như vậy mới có thể bình tĩnh lại được.
Cô ta nhìn về phía của Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An đang nói chuyện với Lâm Bách Châu vô cùng vui vẻ.
Khuôn mặt cô xinh đẹp thu hút được vô số ánh mắt của người khác.
Cho dù An Bích Hà vô cùng căm ghét người phụ nữ này nhưng cô ta không thể thừa nhận khuôn mặt và thân hình đó của Bạch Hoài An đúng là được ông trời ưu ái.
Đừng nói là đàn ông, đến cô ta nhìn thấy cũng cảm thấy ghen tỵ.
Bạch Hoài An đã dùng chính khuôn mặt đó để quyến rũ Hoắc Tùng Quân, đúng là đồ phụ nữ hạ tiện!
An Bích Hà tức giận đến xanh xám, cô ta quay đầu lại thấy Hoắc Tùng Quân cũng đang nhìn Bạch Hoài An.
Ánh mắt đó có sự dịu dàng mà cô ta chưa từng được thấy.
An Bích Hà siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng cô ta không còn cảm thấy đau.
Bây giờ cô ta phải tìm cách để đứng cho vững, không thể để quan hệ của Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quận bình thường trở lại.
An Bích Hà cố nặn ra một nụ cười với Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, chuyện hôn ước chúng ta nói sau nhé, em phải suy nghĩ thêm một chút đã.
Nhưng buổi tiệc hôm nay, em muốn đi cùng anh”.
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân hơi chuyển động, anh thờ ơ nói: “Tùy cô”
Chỉ cần không kéo tay anh, không chạm vào anh thì An Bích Hà đứng ở đâu cũng không quan trọng.
An Bích Hà mừng thầm trong lòng, cô ta nở một nụ cười dịu dàng rồi đứng bên cạnh Hoắc Tùng Quân.
Cô ta đứng hơi nghiêng về phía anh, thỉnh thoảng còn nói với anh một hai câu.
Hoắc Tùng Quân chỉ trả lời qua loa cho có nhưng An Bích Hà không quan tâm đến phản ứng của anh, thỉnh thoảng cô ta lại cúi đầu, tỏ vẻ ngại ngùng, xấu hổ.
Nhưng trong ánh mắt của người ngoài An Bích Hà và Hoắc Tùng Quân vô cùng thân mật.
Còn Bạch Hoài An lúc này đang vội vàng giải thích với Lâm Bách Châu: “Bác sĩ Lâm, xin lỗi anh, không phải tôi cố tình lợi dụng anh đâu.
Hoắc Tùng Quân đột nhiên làm như vậy, tôi chỉ muốn cách xa anh ta một chút nên mới đành phải dùng tới cách đó, thật sự rất xin lỗi anh”.
Bạch Hoài An vô cùng áy náy, lúc trước cô còn thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Lâm Bách Châu trong điện thoại.
Vậy mà cuối cùng, cô không hề thông báo cho anh ta biết, đã tự mình giả và đóng giả thành bạn trai, bạn gái, lại còn bị nhiều người chứng kiến như vậy nữa.
“Không sao, dù sao chuyện đóng giả người yêu cũng là anh đưa ra trước.
Anh rất vui vì giúp được em”.
Lâm Bách Châu cảm thấy rất vui, mặc dù trong lòng anh ta biết rõ hiện giờ Bạch Hoài An vẫn không có tình cảm gì khác với anh nhưng vì làm Hoắc Tùng Quân bị shock mà cô nói anh ta là bạn trai của cô cũng khiến anh ta cảm thấy thỏa mãn.
Bạch Hoài An không biết trong lòng mình đang có giác gì.
Giống như cô đang lừa gạt tình cảm của người khác vậy, cảm giác rất khó xử.
“Nhưng về sau em đừng gọi anh là bác sĩ Lâm nữa, anh muốn em gọi là Bách Châu giống như vừa nãy, nếu không Hoắc Tùng Quân nhất định có thể nhìn ra”
Lâm Bách Châu nhân cơ hội này đưa ra một lời đề nghị..
Bạch Hoài An gật đầu vô cùng trịnh trọng, khuôn mặt cô cũng nghiêm túc: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận hơn.”
“Em cũng không cần phải căng thẳng như vậy” Lâm Bách Châu mỉm cười.
Nhìn thấy anh trai và bố mẹ từ trên xuống, Lâm Bách Châu vội vàng kéo tay cô: “Bố mẹ anh xuống rồi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi”.
Trong lòng Bạch Hoài An cũng cảm thấy căng thẳng.
Bố Lâm, mẹ Lâm cũng đã nghe Lâm Bách Vĩ nói chuyện vừa xảy ra, nhìn thấy Lâm Bách Châu nắm tay một cô gái đầy thân mật hai người không khỏi chau mày.
Người phụ nữ đó còn là vợ trước của Hoắc Tùng Quân, nghe Lâm Bách Vĩ nói thì hình như Hoắc Tùng Quân vẫn còn tình cảm với người này.
Không phải là quá tự ti nhưng đến cả bố của Lâm Bách Châu cũng cảm thấy khả năng thẳng của con trai là không lớn lắm.
Những đứa con trai thứ hai của hai người bên ngoài có vẻ ôn hòa nhưng thực ra là người vô cùng cứng đầu cố chấp, thật sự rất khó để hai người có thể khuyên bảo được.
Người phụ nữ rùng mình, hoảng sợ nói: "Em là Y Nhược, em thật sự là Y Nhược, em vừa bị chấn thương đầu và mất trí nhớ nên không nhớ mình có vết sẹo ở đâu"
Ngón tay của Hứa Nhã Thanh hơi siết chặt, "Nếu cô không nói thật, tôi sẽ bóp chết cố" Gương mặt cô ta tím tái, hai mắt trợn ngược lên.
"Tôi nói...!tôi nói."
Hứa Nhã Thanh buông tay ra, cô mềm nhũn trên mặt đất, ho dữ dội, thật lâu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi tên là Y Lan, tôi là em gái song sinh của Y Nhược." Hứa Nhã Thanh khẽ rung động.
Trước khi rời nước An Kỳ, Y Nhược đã nói với anh ta rằng cô ta đã tìm thấy người em gái thất lạc từ lâu của mình, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy.
"Cô là em gái đã thất lạc từ lâu của cô ấy?".
Y Lan gật đầu, "Chúng tôi chỉ gặp nhau hai ngày trước khi cô ấy rời nước An Kỳ.
Sau tai nạn của cô ấy, tôi đã đến đồn cảnh sát.
Là người thân duy nhất của cô ấy trên thế giới, cho nên tôi đã được thừa kế toàn bộ tài sản của cô ấy.
Sau khi lấy được ngôi nhà của cô ấy, tôi đã bán nó đi lấy tiền, rồi rời nước An Kỳ và trở về nước Trung Đông..
Với số tiền này, tôi được coi là một phụ nữ giàu có ở đây.
Tôi sống một cuộc sống xa hoa và nghiện cờ bạc.
Tôi phung phí tất cả tiền của mình và vay mượn ở khắp nơi.
Khi tôi tuyệt vọng nhất, thì có một người đàn ông xuất hiện nói rằng chỉ cần tôi chịu nghe lời anh ta, anh ta sẽ giúp tôi trả nợ cho kẻ cho vay nặng lãi, còn có thể cho tôi một số tiền lớn để tôi có thể sống thoải mái trở lại, anh ta mang tôi về.
Tôi đã đến bệnh viện để phẫu thuật thẩm mĩ, để trông giống hệt Y Nhược, sau đó tôi giả làm Y Nhược và đến Nguyệt Hạ”.
Khuôn mặt đẹp trai của Hứa Nhã Thanh như bị biến thành một con thú nguy hiểm trong cơn giận dữ.
"Người đó là ai?"
"Tôi không biết, hình như anh ta đang làm việc cho người khác.
Có lần tôi tình cờ nghe được anh ta gọi, gọi sếp của mình là Lục thiếu gia" Y Lan rùng mình nói.
“Lục thiếu gia!” Hứa Nhã Thanh nghiến răng, trong không khí kêu cót két.
Anh ta hiểu rồi, anh ta đã rõ tất cả rồi.
Đó là Lục Kiến Nghi, và mọi thứ đều là âm mưu của Lục Kiến Nghi.
Anh để Y Lan giả làm Y Nhược rồi đến phá đám cưới của anh ta, buộc Hoa Hiền Phương phải lấy lại thân phận của mình, điều này không chỉ khiến anh ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, mà anh còn phải tình nguyện đưa Hoa Hiền Phương trở lại bên cạnh anh một cách tự nhiên.
Thật tuyệt vời, kế hoạch này thực sự tuyệt vời.
Anh ta đấm một phát mạnh vào tường, gạch vỡ thành nhiều mảnh và rơi xuống đất.
Ngày hôm sau, ngay khi Hoa Hiền Phương bước vào văn phòng, Hứa Nhã Thanh đã đi tới.
"Người phụ nữ đó không phải Y Nhược.
Y Nhược đã chết rồi.
Cô ta là em gái của Y Nhược, Y Lan."
“Cái gì?” Hoa Hiền Phương từ trên sô pha đứng hắn dậy.
"Đó là do Lục Kiển Nghi sắp đặt.
Anh ta cử người đến nước Trung Đông để tìm Y Lan, và yêu cầu cô ta đóng giả Y Nhược để tiết lộ danh tính của em và phá hoại đám cưới của chúng ta.
Anh ta thực sự quá xảo quyệt và đáng sợ".
Hoa Hiền Phương cảm thấy định tại nhức óc không thể tin nổi.
Cô không thể tin rằng Lục Kiển Nghi sẽ làm một điều như vậy.
Anh nói rõ ràng muốn buông tay, anh đồng ý để cô đi, sao lại ở sau lưng cô mà đâm cô một nhát như thế?
"Anh có phải đã nhầm lẫn không, đây không phải là phong cách của Lục Kiển Nghi?", Cô nói.
Dù độc đoán, kiêu ngạo, đen đủi và tàn nhẫn nhưng anh sẽ không làm ra những điều như thế.
Nếu anh đã bí mật lên kế hoạch cho mọi thứ ở đằng sau, tại sao lại phải tự hành hạ bản thân, rồi sau đó phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày?
"Người như Lục Kiển Nghi có cái gì không thể làm được.
Lần mua bán sáp nhập ở Châu Âu lần trước thất bại, chính là do Lục Kiển Nghi tự mình ra tay.
Anh ta đang trả thù anh, báo thù chúng ta, vì em đã bỏ anh ta, để cưới anh, anh ta làm sao có thể nuốt trôi cục tức này? Sắp xếp Y Lan xuất hiện trong đám cưới giả danh Y Nhược để vạch trần thân phận của em.
Đây chính là đòn chí mạng, khiến chúng ta không còn cách nào để chống trả.".
Hứa Nhã Thanh nghiến răng, và ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong từng tế bào và lỗ chân lông của anh ta.
Đầu của Hoa Hiền Phương ong ong, cô vẫn không thể tin được Lục Kiến Nghi lại quỷ quyệt, xảo quyệt và đáng sợ như thế.
"Có thể là Y Lan đã bị anh vạch trần, nên mới muốn vu oan cho Lục Kiển Nghi".
“Hiền Phương” Hứa Nhã Thanh nắm vai cô, “Y Lan không thể đến Nguyệt Hạ một cách vô cớ, huống chi lại xuất hiện trong đám cưới giả làm Y Nhược.
Người hưởng lợi lớn nhất trong chuyện này chính là Lục Kiến Nghi.
Chỉ cần mọi người biết rõ thân phận của em chính là Hoa Hiền.
Phương, thì em sẽ bị buộc phải quay lại bên cạnh anh ta.
Bữa tiệc bắt đầu, bố Lâm nói lời ngắn gọn cảm ơn mọi người đã tham gia bữa tiệc.
Lúc ông đang định đi xuống tiếp rượu, trò chuyện với khách thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ vang lên lanh lảnh.
“Bác Lâm, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, chỉ uống rượu nói chuyện cũng không có gì thú vị.
Hay là chúng ta xem mọi người tặng quà gì cho bác được không ạ?”
Căn phòng yên lặng, mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, người nói chuyện chính là Chung Khánh Ngọc.
Mặc dù đề nghị này hơi mạo muội nhưng rất nhiều khách khứa tới đây là để nịnh bợ nhà họ Lâm.
Những người tặng món quà lớn cũng rất muốn nhà họ Lâm biết được thành ý của mình nên hùa vào phụ họa với Chung Khánh Ngọc.
Thấy có nhiều người cũng đồng ý, bố Lâm cũng không từ chối.
Bạch Hoài An nhìn Chung Khánh Ngọc, ánh mắt cô ra vô cùng thách thức.
Cô nhướn mày, ánh mắt thâm trầm.
Xem ra chiêu này của Chung Khánh Ngọc là đang cố tình muốn nhắm vào cô.
Chung Khánh Ngọc luôn đi theo An Bích Hà và cùng là bạn tốt của cô ta.
Chuyện này nhất định là do An Bích Hà chỉ định.
Không chỉ Bạch Hoài An nghĩ tới mà cả Hoắc Tùng Quân cũng nghĩ ra.
Anh quay đầu nhìn An Bích Hà, vẻ mặt khó chịu: “Cô muốn làm gì?”
“Em có thể làm được gì chứ?” Khuôn mặt An Bích Hà giả vờ vô tội: “Ý kiến đó là của Chung Khánh Ngọc đưa ra.
Mặc dù hai người chúng em có qua hệ tốt nhưng cũng không đến mức hình bón không rời.
Cô ta là một người độc lập, em cũng cảm thấy khó hiểu không biết vì sao cô ấy lại đưa ra đề nghị này.
Có lẽ là vì nhà họ Chung tặng quà lớn”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân lạnh lùng, rõ ràng là anh không tin những gì cô ta nói, lý do cô ta đưa ra vẫn còn quá nhiều lỗ hổng.
Hai tay Lâm Bách Châu siết chặt, anh nói nhỏ bên tại Bạch Hoài An: “Không sao đâu, anh có chuẩn bị thừa một phần quà, một lát nữa em.”
“Anh không cần phải lo đâu” Bạch Hoài An nhìn anh ta cười an ủi: “Đến chúc thọ bác Lâm làm sao tôi không chuẩn bị quà được.
Anh yên tâm đi, tôi lo hết mọi chuyện rồi.”
Lâm Bách Châu thấy cô có chuẩn bị từ trước thì mới yên tâm, đúng là anh ta đã lo lắng thừa.
Bạch Hoài An từ trước tới giờ đều suy nghĩ chu toàn, sau khi trải qua nhiều chuyện, cô càng trở nên trưởng thành hơn, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người đem quà tới tặng, những người ở đây đều là những người giàu có nên món nào cũng vô cùng quý giá.
Đồ cổ, trân châu Nam Hải, vòng Tử Đàn Tiểu Diệp cao cấp, vàng bạc trang sức...!khiến mọi người đều hoa mắt chóng mặt.
Tất cả những món quà tặng đều có một đặc điểm là rất đắt.
Đến lượt An Bích Hà, cô ta mỉm cười rồi đi tới trước mặt bố Lâm đưa món quà của nhà họ An cho người đem lên.
Là một đóa san hô đỏ, mặc dù không phải quá lớn nhưng có màu đỏ huyết bò, vừa nhìn cũng biết có giá không rẻ, thậm chí còn có thể nói đây là một cực phẩm.
Mặc dù bố Lâm không hứng thú với thứ này lắm nhưng loại san hô đỏ này đúng là hiểm có khó tìm nên ông cũng gật đầu với An Bích Hà biểu thị hài lòng với món quà này.
Trong lòng An Bích Hà càng đắc ý hơn.
Để tìm đóa san hô này, nhà họ An đúng là đã phải bỏ ra không ít tâm sức.
Nhìn những người xung quanh vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng coi như được nở mày nở mặt.
An Bích Hà đang chuẩn bị bước xuống thì nhìn sang Bạch Hoài An đang đứng một bên.
Bước chân cô ta dừng lại, cô ta nhìn bố Lâm rồi nói rất dịu dàng: “Bác Lâm, cô Bạch là bạn gái của anh Lâm Bách Châu.
Chúng cháu rất mong chờ không biết cô ấy sẽ tặng quà gì cho bác, bác có thể mở ra để mọi người cùng mở mang tầm mắt không ạ?”
- -------------------.