Mặc dù Bạch Hoài An có một chút không rõ ràng lắm, nhưng mà cô cũng không nói nhiều lời, đã đã muốn rời đi rồi, xen vào chuyện của người khác cũng không hay chút nào.
Từ lúc cô đi vào phòng làm việc, thì đã có người giả vờ như đang làm việc, nhưng trên thực tế đang vụng trộm nhìn chằm chằm vào cô đang im lặng.
Bạch Hoài An rất nhạy cảm đối với những tầm mắt, rất dễ dàng cảm nhận được ánh mắt như có như không của những người này, cô cau mày lại, đi đến bàn làm việc của chính mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Động tác của cô có một chút ngoài ý muốn, có người không kìm nén được, cảm thán một tiếng: Bạch Hoài An nhìn theo nơi phát ra âm thanh, đó là một cô gái có quan hệ không tệ với cô trước đây.
“Có chuyện gì vậy?” Cô nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc, giọng nói nhẹ nhàng hỏi.
Hai má của cô gái ửng hồng, nhưng cô vẫn hỏi ra việc mà tất cả mọi người đều muốn biết: “Hoài An, cô thu dọn đồ đạc có phải là muốn chuyển phòng làm việc hay không?”
Lúc này trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ, Bạch Hoài An được Trần Thanh Minh đối đãi đặt biệt, có phòng làm việc của riêng mình.
Đây chính là đãi ngộ riêng chỉ có đối với những người làm lâu năm có cống hiến lớn cho công ty mới có được.
Thậm chí ngay cả trưởng phòng hiện tại của bộ phận thiết kế cũng phải làm ở cùng phòng làm việc với bọn họ.
Cho nên lời nói này vừa nói ra, vẻ mặt của tất cả mọi người đều có một chút phức tạp, sắc mặt của trưởng phòng bộ phận thiết kế càng khó coi hơn, mắt thường có thể nhìn thấy được một màu u tối trong mắ Bạch Hoài An nhìn thấy tất cả biểu hiện của những người này, trong lòng thở dài một tiếng.
Cô không dành nhiều thời gian để giao lưu, nói chuyện với những người ở trong bộ phận thiết kế, cũng không làm cùng nhau nhiều thời gian, nhưng mà mọi người đối với cô cũng xem như là rất chiếu cố, không giống như Phương Ly, luôn chĩa mũi nhọn vào cô như thế.
Nhưng mà, con người đều có ganh đua, được mất, nếu như không phải là mối đe dọa của bọn họ thì đương nhiên bọn họ sẽ không keo.
kiệt lòng tốt của mình.
Nhưng rất rõ ràng là, lý lịch của Bạch Hoài An là một người mới nhưng sự nổi tiếng lại vượt xa bọn họ, sau khi ý thức được điều này, chỉ sợ là trong lòng bọn họ dù ít hay nhiều cũng sẽ có sự không phục.
Bạch Hoài An hiểu rất rõ điều này, mặc dù khả năng thấu hiểu lòng người trong nghệ thuật kiểm soát tâm tư con người của cô không bằng Hoắc Tùng Quân, cũng không phải là người rất thông minh, nhưng mà cô luôn có thể nhìn thấy tâm can của người khác.
Mặc dù tin tưởng trên thế giới này có thiện ý, nhưng mà cô cũng sẽ không đánh giá thấp sự hiểm ác của lòng người.
Vì vậy cô cũng không giấu giếm, mỉm cười nói với cô đồng nghiệp đã hỏi cô: “Tôi vừa mới đề cập chuyện từ chức với tổng giám đốc Trần, đây cũng là điều mà tôi đã thảo luận rất lâu với tổng giám đốc Trần trước đó rồi, suy cho cùng thì phong cách của tôi giỏi nhưng không phù hợp với làn gió thổi mạnh của công ty, không thể mang đến nhiều lợi ích cho công ty, cũng hạn chế sự phát triển của cá nhân tôi.
Sau này tôi có thể sẽ mở phòng làm việc của riêng mình”
Lời này vừa nói ra, tất cả các loại ý nghĩ trong lòng của mọi người đều dừng lại, ánh mắt ngẩn ra nhìn cô, nhìn khuôn mặt cô xinh đẹp tinh xảo, nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt giống như nhìn thấu tất cả mọi thứ, nhưng lại tha thứ tất cả mọi thứ.
Những người trước đó bàn luận về cô, những người nói những chuyện khó nghe về cô, lúc này đều yên tĩnh lại, trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng hốt, giống như bị tát một cái thật mạnh.
Vừa rồi bọn họ còn suy đoán về Bạch Hoài An như vậy, trong lòng oán thầm còn khó nghe hơn cả những lời nói ra ngoài miệng.
Thấy bọn họ không nói lời nào nữa, Bạch Hoài An chỉ mỉm cười, cũng không nói thêm gì, thu dọn đồ đạc xong, lên tiếng chào bọn họ rồi tự mình rời đi.
Cho đến khi bóng lưng của cô biến mất hoàn toàn, mọi người mới bắt đầu nói chuyện trở lại.
“Cô ấy, vậy mà cô ấy thật sự từ chức, tôi còn cho rằng cô ấy sẽ nói với tổng giám đốc Trần muốn ngồi lên vị trí trưởng phòng của chúng ta”
“Nhưng mà nếu nghĩ lại thì thấy, mặc dù Bạch Hoài An có thể thiết kế các phong cách khác nhau, nhưng mà am hiểu những tác phẩm có linh khí nhất vẫn là những thiết kế mang phong cách dân tộc”
Những đồng nghiệp có cảm giác tội lỗi thậm chí còn không dám nói lời nào lúc này, nhìn xuống màn hình máy tính làm việc, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ.
Xấu hổ vì vừa rồi đã bị những lời nói của người khác dẫn dắt, cũng giống như bọn họ oán thầm Bạch Hoài An ở trong lòng, vừa rồi bọn họ nói xấu hăng say như thế nào thì bây giờ trên mặt đau đớn bấy nhiêu.
Ngay sau khi Bạch Hoài An rời đi, Trần Thanh Minh có việc đi đến bộ phận thiết kế, nhìn thấy bên trong lộn xộn, vẻ mặt của một số người không được tự nhiên, một số người đang nhỏ giọng nói cái gì đó, biểu cảm cũng rất kì lạ.
Đầu tiên anh nhìn vào bàn làm việc của Bạch Hoài An, thấy rằng mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ.
Lúc này anh ta mới hỏi: “Mọi người đang bàn luận cái gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ngay khi anh ta vừa nói chuyện, người của bộ phận thiết kế mới đột nhiên phát hiện ra tổng giám đốc Trần đã đứng ở cửa, văn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, những người vừa rồi nhỏ giọng nói chuyện vội vàng cúi đầu xuống, giải vờ bận rộn làm việc.
Từ đầu đến giờ trưởng phòng bộ phận thiết kế vẫn luôn im lặng, Trần Thanh Minh đi đến bàn luận một số việc với anh ta, nói xong, lúc đang chuẩn bị rời đi, trưởng phòng bộ phận thiết kế đột nhiên nói: “Tổng giám đốc Trần!”
Trần Thanh Minh không rõ ràng lắm vì thế quay đầu lại nhìn anh ta nói: “Còn có chuyện gì sao?”
Anh ta cau mày, một lúc lâu sau mới nói: “Làm sao mà Bạch Hoài An lại đột nhiên từ chức? Anh cũng biết rằng, cô ấy vừa trở về từ tuần lễ thời trang Paris, hiện tại rất nổi tiếng, hơn nữa còn có thể cung cấp thêm nhiều tài nguyên cho công ty, lúc này công ty không phải là nên giữ chặt cô ấy trong tay hay sao? Tại sao lại đồng ý cho cô ấy từ chức?”
Ngay khi câu nói này được nói ra, tất cả mọi người ở trong phòng làm việc đều vểnh tai lên cẩn thận nghe.
Trưởng phòng bộ phận thiết kế thấy bọn họ dừng mọi việc đang làm lại để quan sát sang bên này cũng không khiển trách, sở dĩ anh ta chọn hỏi ra câu hỏi này ở văn phòng làm việc cũng là có ý tứ muốn cho bọn họ cùng nghe.
Trần Thanh Minh liếc nhìn khắp văn phòng làm việc, anh ta cũng không phải là ngu ngốc, từ biểu cảm của bọn họ cũng có thể nhìn ra được một chút manh mối, ngay lập tức trong lòng cảm thấy không vui, khẽ cau mày.
Trước khi Hoài An rời đi, vậy mà bọn họ còn làm ra thái độ như vậy, còn không để lại ấn tượng tốt cho cô trước khi rời đi.
Sắc mặt của anh ta trầm xuống, khuôn mặt đẹp trai cũng trở nên mơ hồ, nhìn rất uy nghiêm, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào.
Những người bị anh nhìn như vậy đều lần lượt cúi đầu xuống.
Trần Thanh Minh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu như chỉ xuất phát từ lợi ích của công ty, tôi chắc chắn sẽ giữ Bạch Hoài An ở lại”
Anh ta nói, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, khóe miệng nhếch lên mở một nụ cười lạnh nói: “À, tôi quên nói cho mọi người biết, quan hệ giữa tôi và Hoài An không chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, chúng tôi là bạn tốt của nhau, là bạn rất thân thiết.
Còn có, bạn trai hiện tại của cô ấy, tương lai là vị hôn phu của cô ấy chính là Hoắc Tùng Quân, người ta sẽ không quan tâm đến vị trí trưởng phòng bộ phận thiết kế nhỏ nhoi của công ty chúng ta”
Nói xong, cũng không thèm quan tâm đến phản ứng của bọn họ, anh ta quay người rời đi.
Lúc này, văn phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của bọn họ đều kinh ngạc, biểu cảm rất ngạc nhiên.
Bạn trai của Bạch Hoài An là Hoắc Tùng Quân sao? Có phải là Hoắc Tùng Quân trong suy nghĩ của bọn họ hay không? Chính tổng giám đốc Trần đã tự mình nói ra, thì chắc là Hoắc Tùng Quân đó rồi.
Quen biết cô thời gian dài như vậy rồi, vậy mà một chút thông tin của tin tức này bọn họ cũng không biết, nghĩ đến những lời bàn tán và suy đoán vừa rồi, sắc mặt của bọn họ càng trở nên xấu hơn.
Bọn họ mới là ếch ngồi đáy giếng, không có một chút kiến thức gì, ỷ vào thân phận là những người làm trước, ỷ vào lý lịch của mình mà từ trên cao nhìn xuống bàn luận về Bạch Hoài An, buồn bực việc ba phần mảnh đất như vậy.
Kết quả là những thứ mà bọn họ coi trọng nhưng ở trong mắt người ta vốn dĩ không đáng nhắc đến, từ lâu người ta đã có suy nghĩ riêng của mình rồi, vốn dĩ không thèm tranh giành với bọn họ.
Trần Thanh Minh cũng không giấu giếm, Bạch Hoài An cũng đã từ chức rồi, để cho bọn họ biết một chút cũng không sao cả, dù sao thì sau này sớm muộn gì bọn họ cũng Người nhà họ Hoắc coi trọng cô như vậy, đoán rằng không bao lâu nữa sẽ công bố tin tức đính hôn của hai người.
Sau khi Bạch Hoài An rời khỏi Trần Thị thì cũng không nghĩ đến những sự việc ở trong công ty nữa, cô trở về khu chung cư, nghĩ rằng Hoắc Tùng Quân sẽ rất muộn mới tan làm, vì thế cô chuẩn bị đi tìm Sở Minh Nguyệt.
Cả hai người sống cùng ở một khu chung cư, thật sự rất thuận tiện, bình thường chỉ cần ra khỏi cửa đi vài phút là đến rồi.
Gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy ai ra mở cửa, Bạch Hoài An cúi đầu nhắn tin qua Facebook cho Sở Minh Nguyệt, hỏi cô ấy đã đi đâu.
Cô nhớ là hôm nay Sở Minh Nguyệt không có tiết học, hơn nữa lúc này thời nóng như vậy, mặt trời lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn lên giống như một quả cầu lửa.
Bạch Hoài An cũng được coi là một người không sợ nóng, nhưng lúc này cũng bị nắng nóng là cho hoảng sợ, lúc này Sở Minh Nguyệt không thể nào đi ra ngoài để vẽ hình ảnh thực tế được.
Ở bên kia rất nhanh chóng trả lời nói: “Hiện tại tớ đang ở bên ngoài có một chút việc, có thể tối muộn mới trở về: Sau khi nhìn thấy thông tin, Bạch Hoài An chỉ có thể trở về nhà, cô thật sự muốn về nhà, trốn ở trong phòng có điều hòa, đắp chăn thoải mái, cho dù đi ngủ cũng cảm thấy thích hơn.
Thời gian cá ướp muối lâu nhưng mà thật sự tuyệt vời.
Thật sự bây giờ Sở Minh Nguyệt đang có việc, buổi sáng sau khi cô ấy tan lớp, chuẩn bị trở về nhà thì bị một người chặn đường lại.
Là Ngô Tiêu Thi.
Sở Minh Nguyệt đã chia tay với Châu Hữu Thiên, cho dù anh ta là người tốt hay là người xấu, có chọn ở bên Ngô Tiêu Thi hay không đều không liên quan đến cô ấy.
Hiện tại cô ấy không muốn dây dưa với bất cứ ai có liên quan đến Châu Hữu Thiên.
Vì vậy, nhìn thấy Ngô Tiêu Thi ở trước mặt, biểu cảm của Sở Minh Nguyệt không thay đổi, lách người qua cô ta, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà tính cách của Ngô Tiêu Thi rất bướng bỉnh, cứ từng bước đi theo phía sau cô ấy, chặn đường đi của cô ấy.
Động tác lôi kéo của hai người ở trước cổng trường có một chút dễ nhìn thấy, Sở Minh Nguyệt là giáo viên ở bên ngoài được nhà trường mời về dạy học, có một chút nổi tiếng, người lớn lên xinh đẹp, bản thân cũng rất dễ dàng thu hút sự chú ý của những học sinh.
Hai người cứ giằng co một lúc, đúng lúc đang là giờ cao điểm lúc tan học, học sinh đi ra đi vào đều nhìn thấy được sự việc bên này, thậm chí có người còn dừng lại xem náo nhiệt, nói chuyện suy đoán.
Nhìn thấy sắp gây ra tình trạng tắc đường, Sở Minh Nguyệt đành phải đồng ý với Ngô Tiêu Thị, trước tiên cùng cô ta đi đến một nhà hàng, còn ngồi đối diện nhau.