Nhìn hai người bọn họ biến mất, bà cụ Bạch ngồi xuống giường,tinh thần có chút suy sụp, ngón tay đặt trên đầu gối, gắt gao nắm chặt thiệp mời trong tay.
Bà cụ mở ra, bên trong có ảnh của Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An Đầu hai người họ kề sát bên nhau, cả hai đều nở một nụ cười thản nhiên, trông rất hạnh phúc.
Ngón tay bà cụ Bạch run rẩy chạm vào má Bạch Hoài An trong bức ảnh, thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Nhoáng một cái nhiều năm như vậy, đã lớn như vậy rồi, nháy mắt đã đính hôn.
Nếu bố con có thể tận mắt chứng kiến thì tốt biết bao!”
Khi Bạch Hoài An được vợ chồng Bạch Quang Nhật cưu mang về, Bạch Hoài An trắng nõn và mềm như hạt đậu nhỏ, hai má như hạt gạo nếp.
Bạch Quang Nhật và vợ của ông rất thích cô, họ đặc biệt quan tâm đến con gái,so với thân sinh cũng không rảnh hơn.
Lúc đó bà cụ họ Bạch đã chỉ trích vợ chồng Bạch Quang Nhật không thể sinh con, trong suy nghĩ của bà, tài sản của gia đình họ thuộc về Bạch Quang, tự dưng xuất hiện một đứa con ngoài giá thú hưởng lợi, muốn lấy tài sản của Bạch Quang nên bà đã luôn không thích Bạch Hoà An.
Khi còn nhỏ, Bạch Hoài An không biết gì và không thể hiểu được sắc mặt người lớn, nhưng biết rằng bố mình rất gần gũi với bà cụ Bạch nên muốn được gần bà cụ.
Cô hay gọi bà cụ là bà những ngón tay trắng trẻo và mềm mại đưa những viên kẹo tặng bà cụ, nhưng đổi lại là ánh mắt lạnh lùng và chán nản của bà cụ.
Sau một thời gian dài, Bạch Hoài An lớn lên, cô biết rõ ràng dù họ có làm gì đi nữa thì, nói chuyện bà cụ nhiều, cô không thích nhà bọn họ nên dần dần ghẻ lạnh bà cụ.
Đương nhiên, bà cụ Bạch trong lòng biết mình làm cho một nhà bọn họ lạnh tâm, nhưng lúc đấy bà mơ mộng không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt chỉ toàn con trai lớn của bà.
Bây giờ ở trong viện dưỡng lão, mỗi ngày có thời gian rảnh, nhớ tới nhiều nhất lại là nhà của đứa con thứ hai.
Trước đây từng bị bà khinh thường lần lượt hiện về trong trí nhớ.
Bà cụ nhớ rõ người con trai thứ hai đã khen ngợi con gái mình trước mặt bà cụ, nói rằng người mà cô ấy sẽ kết hôn trong tương lai phải được đích thân kiểm tra, và rằng anh ta phải chọn một người chồng tốt nhất cho con gái mình, ít nhất là tốt hơn bố anh ta..
Bây giờ Bạch Hoài An giống như suy nghĩ của anh ấy đã tìm được một người chồng rất tốt và cũng rất tốt với cô, cậu ta sẽ cùng cô nắm tay đến hết đời, nhưng Bạch Quang Nhật sẽ không bao giờ được nhìn thấy.
Bà cụ Bạch nhớ lại quá khứ, nghĩ đến dáng vẻ sinh động của cậu con trai thứ hai, mí mắt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An ra khỏi phòng, chào tạm biệt viện trưởng.
Viện trưởng nhiệt tình giữ họ lại: “Bữa trưa đã chuẩn bị xong, hai người có thể ở lại ăn một chút”
Cuối cùng hai người vẫn không ở lại.
Bữa ăn trong viện dưỡng lão này đều được tính toán rõ.
Cho dù sự tài trợ của họ Hứa cũng rất khó để có thể nuôi được nhiều người già như vậy.
Không tiện cho hai người ở lại.
Khi cả hai rời đi, dọc đường đều không nói chuyện.
Bạch Hoài An dựa lưng vào ghế, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.
Hoắc Tùng Quân biết lúc này cô cần yên lặng, cũng không quấy rầy nữa.
Mãi đến tận khu đô thị, Bạch Hoài An mới nổi lên xúc động, nói với Hoắc Tùng Quân: “Chúng ta gặp Trần Thanh Minh, gửi lời mời đến Minh Nguyệt, tiện thể ghé ăn chùa họ một bữa”
Cô nhớ tới hộp cơm khổng lồ mà Trần Thanh Minh đã dùng mỗi khi cô đi làm, trên mặt cô đều hiện lên nụ cười: “Trần Thanh Minh gần đây đang luyện tay nghề, ngày nào cũng nấu rất nhiều đồ ăn.
Dù sao hai người bọn họ cũng không thể ăn xong.
Chúng ta ăn giúp họ một chút.”
Cô ấy nói rất mơ hồ, nhưng Hoắc Tùng Quân hiểu ngay lập tức.
Thói quen của Trần Thanh Minh hơi cổ hủ, nhưng thật sự rất hữu ích khi theo đuổi các cô gái.
Không phải, Sở Minh Nguyệt ngày nào cũng đã ăn cơm với anh ta, chinh phục được cô không phải sắp gần rồi sao?
Hai người đến thẳng nhà Sở Minh Nguyệt gõ cửa, quả nhiên là Trần Thanh Minh ra mở cửa.
Vốn dĩ Trần Thanh Minh còn đang buồn bực, không biết giữa trưa rồi mà ai còn tìm đến cửa, thì thấy hai người Hoắc Tùng Quân đứng cạnh nhau ở cửa, sắc mặt anh ta đột nhiên đen lại.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Hai người sao giống âm hồn bất tán vậy?”
Hôm nay thứ bảy, anh ta và Sở Minh Nguyệt đều không có việc gì, bên ngoài nắng to, Sở Minh Nguyệt cũng không đi ra ngoài vẽ phác thảo.
Cuối cùng anh ta cũng tranh thủ cơ hội giao đồ ăn để vào đây ăn, cuối cùng cũng có cơ hội ở cùng nhau, vốn dĩ anh ta muốn làm mối quan hệ tiến thêm một bước, nhưng vừa ngồi xuống thì những vị khách không mời mà đến.
Trần Thanh Minh ánh mắt ra hiệu bảo bọn họ rời đi, nghĩ Sở Minh Nguyệt không có phát hiện, lại nói có người gõ nhầm cửa.
Bạch Hoài An mím môi cười với anh, đột nhiên hô vào cửa: “Minh Nguyệt!”
Trần Thanh Minh không có thời gian ngăn cản, Sở Minh Nguyệt đã đi tới, nhìn thấy Bạch Hoài An với ánh mắt kinh ngạc: “Hoài An, sao cậu đến đây? Không phải nói hai ngày này ở nhà họ Hoắc sao?”
Bạch Hoài An liếc nhìn Trần Thanh Minh, từ bên cạnh chen vào, giơ tấm thiệp mời trong tay lên cho Sở Minh Nguyệt: “Đây là cho cậu.
Tình cờ là tớ và Tùng Quân gửi thiệp mời, đi ngang qua đây mang cho cậu.
Thiệp mời cưới là do ông nội làm.
Ông nội theo truyền thống, thích màu đỏ, cảm thấy đây mới là việc mừng”
Phần bìa được chạm rỗng với những hoa văn tinh xảo, tạo cho.
người nhìn cảm giác hạnh phúc khi nhìn vào.
Sở Minh Nguyệt nhận lấy thiệp mời xem đi xem lại, vươn tay ôm Bạch Hoài An: “Bạch Hoài An, chúc mừng, cuối cùng cậu cũng đính hôn rồi”
Bạch Hoài An có chút khó xử, liếc nhìn Hoắc Tùng Quân ở cửa.
Hai người đã kết hôn trước đó, nhưng ban đầu Bạch Hoài An nghĩ rằng có thể phục hôn và tổ chức đám cưới.
Nhưng Hoắc Tùng Quân không muốn.
Lúc trước anh không cho Bạch Hoài An, bây giờ anh phải bù đắp tất cả, người khác có cô cũng sẽ có, không thể để cho cô một dấu vết tiếc nuối nào cả Hai người nhìn nhau, và không khỏi cười bật cười.
Trần Thanh Minh nhìn bộ dạng của hai người bọn họ, cảm thấy chua răng nanh sắp bị lòi ra ngoài.
Vị chua của tình yêu khiến anh cảm thấy không còn tâm tình ăn cơm.
“Minh Nguyệt, tớ đói quá, từ bảy giờ sáng đến bây giờ, còn chưa ăn cơm trưa” Bạch Hoài An khit mũi, hỏi về mùi thơm của thức ăn, chớp mắt nhìn Sở Minh Nguyệt.
Sở Minh Nguyệt bóp mũi cười: “Tớ nói cậu là mũi chó, ngửi mùi là tự tìm đến”
Cô ấy tiếp đón hai người cùng vào ăn cơm, cười nói: “Vừa lúc Trần Thanh Minh đã làm quá nhiều, hai người chúng ta không thể ăn hết, hai người tới vừa lúc.”
Bạch Hoài An nghe lời đi theo Sở Minh Nguyệt vào ăn cơm, Hoắc Tùng Quân cũng bước vào rất tự nhiên, trả lại cho Trần Thanh Minh một ánh mắt.
Trần Thanh Minh không biết như thế nào, nhưng anh ta vẫn hiểu nó.
Người này đang nói: “Nhìn này, quả nhiên tôi không đoán sai.”
Anh đang nhắc lại lần nữa rằng Sở Minh Nguyệt không coi anh ta như một người đàn ông.
Trần Thanh Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn xuống giữa hai chân mình, anh ta thực sự là đàn ông hơn nữa lại nhiều tiền và có khí chất nam tính, tại sao Sở Minh Nguyệt lại không coi anh ta là một người đàn ông?
Chắc không phải cần biểu hiện rõ ràng thêm một chút nữa chứ.
Ý niệm này trong đầu Trần Thanh Minh càng lúc càng mạnh, cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó từ từ nảy ra ý tưởng.
Anh đóng cửa lại, đi theo đến bàn ăn, thấy đôi vợ chồng chưa cưới mặt dày đã bắt đầu dùng bữa.
Hoắc Tùng Quân gật đầu với anh ta tán dương: “Quả nhiên có tôi truyền dạy, hương vị cũng không tệ lắm”
Trong lòng Trần Thanh Minh cảm thấy nghẹn tức.
Đây là tất cả những gì anh ấy học được qua sách.
Hoắc Tùng Quân cũng quá dát vàng trên mặt anh rồi.
Sau khi uống ăn xong, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An cũng không ở lại quá lâu, khi rời đi, họ thân mật nói với Trân Thanh Minh: “Chúng ta chỉ ăn một bữa cơm, thời gian còn lại đều là của cậu, cậu có có thể cùng người trong lòng một chỗ, có vui không?”
Trần Thanh Minh nhìn biểu cảm “thấu hiểu” của hai người, nghiến răng nghiến lợi, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói câu: “Tôi cám ơn hai người.”
Bản thân anh ta đã làm rất nhiều đồ ăn rồi mới vào nhà Sở Minh Nguyệt, bây giờ đồ ăn đã xong,anh ta đâu còn lý do ở lại với Sở Minh Nguyệt.
Hai người này được tiện nghi còn khoe mã, thật sự là làm cho người ta tức chết Vẻ mặt của anh ta quá phẫn uất, Bạch Hoài An thấy Sở Minh Nguyệt đã vào nhà, nói nhỏ vào tai Trần Thanh Minh: “Được rồi, được rồi, sau này tôi sẽ bồi thường cho anh, nhất định sẽ tìm cho anh cơ hội cho hai người ở chung”
Ngay khi lời này nói ra, vẻ bất bình trên mặt Trần Thanh Minh trong nháy mắt biến mất, nụ cười tràn ra: “Nói lời phải giữ lời đấy”
Bạch Hoài An: Con người này đúng là hai mặt, giả vờ thật chân thực, suýt nữa cô đã bị lừa rồi.
Rời khỏi khu nhà, Hoắc Tùng Quân đưa cô về nhà họ Hoắc.
Khi bước vào, liền thấy ông nội Hoắc, bố Hoắc và mẹ Hoắc, ba người họ đang ngồi trên ghế sô pha.
Không khí trong phòng khách rất lạ, không khí như ngưng đọng lại.
Ông nội Hoắc và bố Hoắc thì tốt hơn, trên mặt không có biểu hiện gì, mừng giận không hiện ra.
Nhưng mẹ Hoắc không giấu được, vẻ mặt đầy tức giận.
“Nhà họ Ngô, bọn họ sao có thể không biết xấu hổ như vậy, thật là tức chết đi được!”