Bạch Hoài An hỏi An Bích Hà câu đó khiến ánh mắt của mọi người đổ dồn vào người cô ta.
Tâm trạng hiện giờ của An Bích Hà vô cùng phức tạp.
Vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng có thể làm cho Bạch Hoài An xấu hổ, nhưng không ngờ đối phương đã có sự chuẩn bị từ lâu.
Và bây giờ chính cô ta mới là người mất mặt.
Sau chuyện này, Bạch Hoài An nhất định sẽ tạo nên sóng gió trong đám nhà giàu bọn họ.
Bây giờ ai cũng sẽ biết biết Bạch Hoài An là học trò của thầy Hà Kim Minh, hơn nữa còn là học sinh được thầy ưu ái hơn cả.
Nghe cách Hà Kim Minh nói chuyện với cô cùng sự bảo vệ đó, ai dám nói là cô không được ưu ái chứ.
Bố Lâm cũng nghiêm mặt nhìn An Bích Hà: “Cô An, những gì cô nói vừa rồi có ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Hoài An, bây giờ mời cô xin lỗi”.
Ông gọi cô ta là “cô An” vô cùng xa lạ và thờ ơ nhưng lại gọi Bạch Hoài An là Hoài An một cách vô cùng thân thiết.
Có vẻ qua chuyện vừa rồi, bố Lâm đã thực sự chấp nhận Bạc Hoài An và bảo vệ cô như một hậu bối..
Hoắc Tùng Quân cau mày khó chịu.
Nhưng Lâm Bách Châu nhìn thấy sự thay đổi trong thái độ của bố thì vô cùng vui mừng.
An Bích Hà hít một hơi thật sâu.
Cô ta cố gắng chịu đựng để nói xin lỗi Bạch Hoài An trước mặt nhiều người như vậy: “Xin lỗi cô, tôi hiểu về tranh chữ lắm.
Không ngờ đó là bức tranh ông Hà Kim Minh đặc biệt vẽ cho bác Lâm.
Là tôi đã nhìn nhầm, thật sự xin lỗi cô”
Vẻ mặt của cô ta giống sắp khóc, nước mắt chảy vòng quanh.
Khuôn mặt nhỏ đã tái nhợt đi, trông vừa đáng thương lại vừa cố chấp.
Bạch Hoài An nhướng mày.
Mặc dù An Bích Hà đã xin lỗi cô nhưng cô ta tránh nặng tìm nhẹ, quy hết việc cô ta cố tình định làm cô xấu hổ là do không hiểu biết về thư pháp và còn cố để người khác không quan tâm tới lòng thành của Bạch Hoài An.
Nếu cô không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta thì lại khiến bản thân thành kẻ ép người khác quá đáng, những người khách xung quanh sẽ lại quay ra thông cảm cho An Bích Hà.
Suy cho cùng, mọi người thường thông cảm cho những người yếu hơn.
“Không sao, cũng không thành vấn đề gì với tôi!” Bạch Hoài An chớp mắt nhìn cô ta, cô cũng giả vờ bình tĩnh và ôn hòa.
An Bích Hà đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nghe thấy Bạch Hoài An nói: “Tuy nhiên, những lời thầy tôi nói cũng rất có lý.
Cô An về sau nên đọc nhiều sách hơn nữa để khỏi có những trò đùa như thế này.”
Câu nói này hoàn toàn khiến cho mặt An Bích Hà trở nên tái xanh.
Bên cạnh cô ta vang lên những tiếng cười, tiếng nói như có như không.
An Bích Hà cảm thấy tất cả bọn họ đang bàn tán về mình.
Cô ta thấy mình không thể ở lại bữa tiệc này được nữa, nhưng lại sợ mình đi rồi Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An lại tiếp xúc với nhau.
Cô ta tức giận quay về chỗ của Hoắc Tùng Quân và chỉ nhận được một cái liếc mắt lạnh lùng của anh.
An Bích Hà cảm thấy vô cùng tủi thân: “Hoắc Tùng Quân, rõ ràng Bạch Hoài An có thể chứng minh điều đó ngay từ đầu nhưng cô ta lại để đến cuối là cố tình muốn đem tôi ra làm trò hề.
Anh cũng đã thấy rồi đấy cô ta không hề yếu đuối và vô tội như anh nghĩ đâu, cô ta là người vô cùng mưu mô tính toán”.
Hoắc Tùng Quân cười giễu từ tận đáy lòng.
Độ mặt dày của An Bích Hà đúng là không phải ai cũng có thể có được.
“An Bích Hà, lúc trước tôi đã nhắc nhở cô rồi.
Bây giờ mọi chuyện thành ra như thế này là do cô tự chuốc lấy.
Bạch Hoài An là người có mưu mô thì đã làm sao.
Cô ấy không bao giờ chủ động tính kế với người khác như cô”
An Bích Hà không nói được gì, cô ta không ngờ mình lại nghe được câu trả lời như vậy, những ngón tay của cô ta siết chặt vào nhau.
Trong lòng cô ta căm hận sự thiên vị vô điều kiện của Hoắc Tùng Quân dành cho Bạch Hoài An nhưng cô ta lại không có cách nào để.
Cô ta chỉ có thể hung hăng nhìn về phía Bạch Hoài An đang đứng ở trung tâm của nhà họ Lâm.
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào và dáng vẻ ngoan hiền của cô ta, sắc mặt An Bích Hà càng âm u
hơn.
Nhà họ Lâm vừa nhìn thấy Bạch Hoài An đối phó với An Bích Hà còn tưởng cô là người đanh đá, nhưng sau vài câu trò chuyện, bọn họ mới phát hiện ra cô gái này thực ra rất ngọt ngào, tính tình cũng tốt, biết cách ăn nói lại dịu dàng hiền thục.
Mẹ Lâm lặng lẽ kéo Lâm Bách Châu qua một bên rồi nhỏ giọng hỏi: “Hoài An có mâu thuẫn gì với An Bích Hà sao?”
Lâm Bách Châu không nói nhiều, anh ta chỉ nói ngắn gọn: “An Bích Hà hại bố mẹ của Hoài An chết thảm, làm gia đình bọn họ tan nát”
Nghe xong lời này, mẹ Lâm hít sâu vào một hơi, chẳng trách Hoài An lại có thái độ như vậy với An Bích Hà,
“Cô gái Hoài An này và Hoắc Tùng Quân..” Mẹ Lâm nói rồi ra hiệu cho Lâm Bách Châu nhìn sang.
Lâm Bách Châu nhìn theo ánh mắt của bà, nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang cầm một ly rượu đứng một mình bên cạnh chiếc cây cột, ánh mắt không hề rời khỏi Bạch Hoài An.
Chỉ cần là người không bị mù thì anh cũng nhìn ra Hoắc Tùng Quân thích Bạch Hoài An.
Lâm Bách Châu hừ mũi: “Lúc trước anh ta bị mù nên mới phụ lòng Hoài An.
Bây giờ cũng chỉ là...!tự mình đa tình”
Mẹ Lâm nghe xong Vỗ vai anh ta: “Bố mẹ cũng khá hài lòng với Hoài An.
Nhưng nếu con muốn ở bên cạnh Hoài An thì phải đối mặt với Hoắc Tùng Quân”
Hoắc Tùng Quân không phải là một người quá lương thiện, những gì anh đã nhìn trúng thì rất người có thể cướp được.
Lâm Bách Châu cầm chặt ly rượu, vẻ mặt trở nên lạnh lùng những ánh mắt tràn đầy sự kiện định.
Bố Lâm đưa Lâm Bách Châu đi tiếp khách.
Thỉnh thoảng có người tiến tới nói chuyện với Bạch Hoài An nhưng cô cũng không có tâm trạng đáp lại.
Cô đi thẳng vào khu ăn uống rồi đi qua đi lại ở đó.
Hoắc Tùng Quân đang định bước tới thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái bước tới, đụng phải Bạch Hoài An.
Ly rượu vang trong tay cầm không vững nên đổ về phía cô.
Bạch Hoài An né kịp, rượu không bị đổ quá nhiều nhưng cũng gây một ít lên váy..
Cô gái nhanh chóng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi cô, là tôi không để ý.
Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm bẩn váy của cô.
Tôi sẽ hỏi nhà họ Lâm xem họ còn chiếc váy có sẵn nào không?
“Không sao đâu” Bạch Hoài An cười: “Chỉ là một vết nhỏ thôi, tôi tự vào nhà vệ sinh xử lý được.
Không sao đâu”.
Cô gái kia thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Hoài An hỏi giúp việc, biết được vị trí của phòng vệ sinh rồi cẩn thận xách váy đi qua đó.
Chiếc váy này là chiếc váy dạ hội mà cô thích nhất trong số những chiếc váy do cô tự thiết kế.
Nó bị bẩn cũng khiến cô cảm thấy khá xót.
Hoắc Tùng Quân uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong tay, khóe miệng mang theo ý cười rồi đi theo hướng của cô.
Nhà vệ sinh ở bên ngoài sảnh tiệc, vách tường cách âm rất tốt.
Ngay khi bước vào đó âm thanh bên ngoài đã bị ngăn cách với bên trong, không gian vô cùng yên tĩnh.
Bạch Hoài An nặng về thở ra một hơi, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Vậy là cô đã đối đầu với An Bích Hà một lần.
Bản thân người phụ nữ này không khiến cô phải sợ hãi, nhưng sự dung túng của nhà họ An khiến cho cô ta có tự tin để làm nhiều chuyện xấu xa.
Lần này cô làm mất mặt An Bích Hà, e rằng người phụ nữ này sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, về sau cô nhất định phải đề cao cảnh giác hơn.
Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên có một bàn tay to ôm lấy eo cô, trực tiếp kéo cô đến góc tường bên cạnh.
Bạch Hoài An bị sốc, cô vô thức muốn kêu lên nhưng một bàn tay khác đã bịt lấy miệng cố.
Cả người cô rơi vào một vòng tay rộng lớn và ấm áp.
Khí thế mạnh mẽ và độc đoán của người đàn ông xâm chiếm khiến Bạch Hoài An vô cùng căng thẳng, toàn thân cô run lên.
Hàng lông mi dày của cô không ngừng run lên, trong lòng hiện lên đủ loại suy đoán, An Bích Hà chẳng lẽ không nuốt trôi được cục tức này nên lựa chọn ra tay với cô ngay trong bữa tiệc sao?
Người phía sau dường như cảm nhận được tâm trạng lo lắng, sợ hãi của cô nên nhỏ giọng nói bên tại cô: “Là anh!”.
Giọng nói quen thuộc này khiến Bạch Hoài An thả lỏng người.
Hoắc Tùng Quân cảm nhận được sự thay đổi của cô, trong mắt lập tức hiện lên một nụ cười.
Dường như trong lòng Bạch Hoài An anh vẫn được xếp vào loại an toàn.
Nhưng một giây tiếp theo, anh không thể cười được nữa, Bạch Hoài An cắn chặt ngón tay và dùng sức cắn nó mấy cái.
Hoắc Tùng Quân đau đớn kêu lên hai tiếng nhưng vẫn không rút ngón tay ra, ngược lại anh còn càng ôm chặt eo của cô hơn.
Bạch Hoài An buông ngón tay ra, cô quay đầu lại trừng mắt với anh: “Buông ra!”.
Hoắc Tùng Quân cúi xuống nhìn cô.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô tràn đầy lửa giận, trong mắt cô còn có hình dáng của mình, trong cô vừa tươi tắn vừa sinh động.
Anh từ từ buông tay ra, Bạch Hoài An nhân cơ hội này để chạy ra ngoài, cô lạnh lùng nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
“Anh không làm gì cả, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân trầm thấp, cảm giác tội lỗi hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của anh: “Một năm trước, anh đã không kịp cứu em, xin lỗi em.”
Bạch Hoài An cau mày: “Không cần đầu.
Chúng ta đã ly hôn rồi.
Tôi cũng không trách anh vì những chuyện đã xảy ra một năm trước.
Dù sao mỗi người đều có những sự lựa chọn khác nhau”
Cô không trách anh khiến Hoắc Tùng Quân càng cảm thấy có lỗi.
Trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu, câu nói nhẹ như không này của cô dường như đã thực sự tuyên án tử cho mối quan hệ của hai người, khiến anh thật sự không còn gì để hy vọng nữa.
Bạch Hoài An liếc mắt nhìn Hoắc Tùng Quân.
Thấy mặt anh căng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng mím môi không nói gì nhưng ánh mắt lại có mấy phần tủi thân.
Cô và Hoắc Tùng Quân cùng chung chăn gối suốt ba năm, cô hiểu rõ tính cách của anh là như thế nào, nhưng cô chưa từng thấy anh như vậy.
Bây giờ đối mặt với một gương mặt này, đáng lẽ ra cô phải cảm thấy rất xa lạ nhưng không hiểu vì sao nhìn thấy sự tủi thân trong ánh mắt của anh cô lại cảm thấy không nỡ..
Có lẽ đó là chút tình cảm còn sót lại đang dâng lên trong lòng cô.
Cô hít một hơi thật sâu, nóng lòng muốn kéo giãn khoảng cách với Hoắc Tùng Quân.
Lần này cô trở lại là để trả thù, không phải để dây dưa với Hoắc Tùng Quân, chỉ cần anh không đứng về phía đối diện với cô thì nếu có thể ít tiếp xúc với nhau cô sẽ tuyệt đối không tiếp xúc.
“Anh Hoắc, xin lỗi anh tôi đi trước” Cô nói xong đang định rời đi thì đột nhiên cách đó không xa có một giọng nói vang lên.
Đó là An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc.
Bạch Hoài An hơi co lại.
- -------------------.