Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý


Sau khi Bạch Hoài An trấn an mẹ Hoắc, chuẩn bị thay quần áo, thế nhưng mẹ Hoắc lại ngồi ở mép giường, đôi mắt không chớp nhìn cô.

Làm cô có chút ngượng ngùng.

Ngoại trừ Hoắc Tùng Quân, cô chưa từng bị người nào thấy lúc cô trần truồng, thật sự không thích ứng được.

Vậy mà mẹ Hoắc không phát hiện, cặp mắt kia vẫn như cũ mà nhìn chăm chằm cô một cách đầy âu yếm.

Bạch Hoài An căn chặt răng, xem thì xem đi, coi như là coi bản thân mình vẫn là một đứa trẻ, bị trưởng bối xem cũng không có gì.

Sau khi làm tốt tư tưởng chuẩn bị, Bạch Hoài An làm bộ bình tĩnh, ở trước mặt mẹ Hoắc thay quần áo, động tác cực kỳ nhanh, dường là dùng hết tốc độ nhanh chóng từ đó đến giờ.

Lúc trước cô dùng tốc độ nhanh nhất để ra mắt cho kịp thời gian, người mẫu chưa đến một phút đã đổi xong bộ quần áo.

Quần áo mùa hè mỏng manh, cô rất nhanh đã thay xong.

Trong một khắc quần áo mặc lên trên người kia, Bạch Hoài An mới kêu lên.

Vừa quay đầu lại đố cô sửng sốt một chút, n Mẹ Hoắc đi tới, vòng quanh cô dạo một vòng.

“Bác trước kia biết con lớn lên đẹp, dáng người cũng đẹp, thế nhưng không nghĩ tới lại đẹp đến như vậy”
Bà ấy chép chép miệng, nhớ tới vừa rồi chỉ mới thoáng nhìn, trong lòng đã cảm thán.

Gương mặt kia đã là được trời ưu ái cho xinh đẹp, làn da trăng tinh tế, dường như là trắng sáng lên, dáng người nhiều thêm một chút béo, thiếu một chút sẽ gầy, thịt đều nằm ở nơi nên năm, phập phồng quyến rũ, xem đến bà là một người phụ nữ mà còn có chút nóng hết cả mặt.

Khó trách con trai lại không phải là cô ấy thì sẽ không cưới, ngoại trừ nhân phẩm tính cách mị lực của cô ấy, chỉ sợ cái này cũng chiếm một phần.


n với ánh mắt sáng lấp lánh của mẹ Hoắc, ác, như, như thế nào?”
Đã được thấy một báu vật như thế này rồi thì sao còn có thể nhìn trúng người khác cho được.

“Hoài An à, bác chỉ cho rằng vào lúc bản thân mình còn trẻ lớn lên thật đẹp, không nghĩ tới con càng đẹp hơn” Mẹ Hoắc không khỏi mà chờ mong con cái của Hoắc Tùng Quân và cô.

Hai đứa bọn họ đều lớn lên thật tốt, gen của nhà họ Hoắc không kém, tuy rằng không biết tình hình bố mẹ thân sinh trong nhà của Hoài An ra sao, thế nhưng xem diện mạo của Hoài An hẳn là cũng không kém.

Đứa con mà chúng nó sinh ra, tuyệt đối đẹp cực kỳ.

Mẹ Hoắc tưởng tượng đến đứa nhỏ trắng trắng nõn nõn, xinh đẹp tinh xảo, trong lòng liên vô cùng mềm mại.

Bạch Hoài An không biết chỉ trong một lúc mà tư duy của mẹ Hoắc đã nghĩ xa đến vậy, cô ngượng ngùng khi nghe mẹ Hoắc khích lệ rõ ra như vậy, vội vàng tìm cái lấy cớ đi rửa mặt chải đầu.

Chờ khi chuẩn bị xong, phát hiện Hoắc Tùng Quân đã đã trở lại, bốn người ngồi ở trên sofa.

Nghe được động tĩnh cô đi đến, ông cụ chống quải trượng run rẩy đứng lên.

Bố Hoắc mẹ Hoắc và Hoắc Tùng Quân đều đi đứng lên theo.

Bạch Hoài An nhìn động tác của bọn họ có chút mê man, lúc đang buồn bực thì đột nhiên thấy ông nội Hoắc quay về hướng cô, lạy một cái: “Hoài An, nhà họ Hoắc chúng ta thiếu bố con các người quá nhiều.

.


Cái động tác này đã dọa đến Bạch Hoài An, cô vội vàng chạy tới, đỡ lấy ông cụ, biểu cảm khẩn trương lại sốt ruột: “Ông à, ông, ông làm vậy tổn thọ cháu m: Bố Hoắc mẹ Hoắc cũng khom lưng theo, tính cả Hoắc Tùng Quân.


Bạch Hoài An một bên đỡ ông cụ, một bên vội vàng đỡ bố Hoắc mẹ Hoắc lên, sốt ruột đến mức cái trán đều toát ra mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa đã lạy lại bọn họ.

“Hoắc Tùng Quân, anh mau đỡ hai bác dậy đi, em chỉ là một tiểu bối mà thôi, sao có thể chịu được đại lễ của trưởng bối như vậy, em.

.


Thấy cô thật sự sốt ruột, ba người ông nội Hoắc, bố Hoắc và mẹ Hoắc cũng không làm khó cô, đều ngồi dậy.

Bạch Hoài An lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn các trưởng bối nhà họ Hoắc nghiêm túc nói: “Ông, chú bác, con biết đối với nhà họ Hoắc mà nói, bố của con cứu Hoắc Tùng Quân, là ân nhân cứu mạng của mọi người, thế nhưng con biết rõ, chuyện này đối với bố của con mà nói, có thể cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, cho nên mọi người không cần có gánh nặng gì cả”
Tính cách của bố Bạch đại khí thiện lương, đã làm vô số kể chuyện tốt, đều là dưới tình huống mà bản thân mình có khả năng, giúp người khác một phen, chưa bao giờ mong người hồi báo.

Khi cứu người, bố Bạch cũng không nghĩ tới anh là người thừa kế của nhà họ Hoắc, An Bích Hà là con gái duy nhất của nhà họ An, ông ấy chỉ là làm theo lời trái tim mách bảo.

Xong việc thì chính mình cũng chỉ yên lặng xử lý miệng vết thương, cũng không có tuyên dương, cũng không có tranh công, cho nên bọn họ làm như vậy, khiến cho Bạch Hoài An thật sự không biết làm sao.

Ông nội Hoắc nghe vậy, dừng một chút, thật lâu sau mới cảm khái nói: “Hoài An, bố của cháu chính là người có đại công đức”
Hoắc Tùng Quân thích Bạch Hoài An, khi muốn cưới cô, ông cụ cũng đã tra tình huống của nhà họ Bạch, ngoại trừ tra không được một chút chuyện bí ẩn, thế nhưng nhân phẩm của bố mẹ cô đều nghe thấy.

Cũng biết Bạch Quang Nhật làm vô số việc thiện.

Bạch Hoài An thấy ông khen bố của mình, biểu cảm kiêu ngạo: “Đúng vậy, bố của cháu là một người rất tốt rất tốt”
Giọng nói của cô còn chưa rơi, trong mắt đã nhiễm bi thương.


Người tốt như vậy mà lại không thể chết già, rơi vào kết cục chết thảm.

Hoắc Tùng Quân thấy biểu cảm của cô xuống, duỗi tay ôm lấy cô, vỗ vỗ bả vai của cô, dời đề tài khác: “Bữa sáng em còn chưa có ăn, anh trở về mang theo gì đó cho em”
Bạch Hoài An nghe.

cảm giác bụng xác thật khá đói, thế nhưng cô ngượng ngùng, có nhiều trưởng bối ở chỗ này như vậy, bản thân mình đi ăn thức ăn một mình, không quá lễ phép.

Ông nội Hoắc hiểu rõ cô suy nghĩ cái gì, phất phất tay: “Hoài An, cháu đi ăn cơm trước, ông và chú bác có chút việc muốn nói”
Bạch Hoài An thấy thần thái ôn hòa của bọn họ nhìn chính mình, giống như là nhìn con cháu ruột thịt ở trong nhà, trong lòng ấm áp.

Đã bị Hoắc Tùng Quân dắt tới bàn ăn cơm.

Thứ anh mang về tới chính là một chén mì hoành thánh nóng hổi, khi nhấc nắp còn có khói nóng hổi bay ra, thơm nức mũi.

“Súp mì hoành thánh, thứ mà em thích ăn nhất” Hoắc Tùng Quân nhìn cô chớp chớp mắt.

Bạch Hoài An nghe vậy cười một tiếng, khi cười cực kỳ tươi tắn, nhìn xinh đẹp cực kỳ.

Me Hoắc thăm dò nhìn Hoắc Tùng Quân và Bach Hoài An ăn thức ăn.

Không nghe thấy hai người đang nói cái gì, thế nhưng có thể thấy cái miệng nhỏ của Bạch Hoài An cắn hoành thánh, Hoắc Tùng Quân cầm khăn giấy cách đó một khoảng giúp cô xoa khóe miệng, thần thái động tác dịu dàng, người làm mẹ như bà, đã nuôi dưỡng anh ba mươi năm, vẫn chưa từng thấy qua.

“Chậc chậc, nếu như là mấy năm trước, đánh chết tôi cũng không dám tin, Tùng Quân nhà của chúng ta thế mà lại có thể săn sóc người khác như vậy”
Mẹ Hoắc lắc đầu thở dài, Hoắc Tùng Quân của mấy năm trước, tính tình lạnh lùng lại cứng ngắc, đạm mạc không giống như người thường, ngoại trừ ông cụ ra thì căn bản chưa thấy anh có sắc mặt tốt với người khác.

Toàn thân không có một chút nhân tính nào, hiện tại cái gì cũng có, lại còn có phương hướng phát triển thành sợ vợ.

Nếu như là người khác, mẹ Hoắc còn có chút ghen ty, thế nhưng là Bạch Hoài An, bà thật ra thấy tâm phục khẩu phục.


Thời gian vỏ quýt dày có móng tay nhọn, con trai của bà đã thua trên tay của Hoài An.

Ông cụ thấy vậy liền vui mừng: “Quan hệ thân mật thật tốt, qua không bao lâu, đời sau nhà họ Hoắc sẽ được sinh ra, không phân biệt nam nữ, tôi đều thích.


Ông hiện tại muốn ôm cháu đến điên rồi, mấy ngày hôm trước đứa con trai đầu của lão Trương mới vừa sinh cho ông ta một đứa cháu gái nhỏ Đứa nhỏ trắng nõn mềm mại tròn trịa, ôm một chút đã sợ hãi con bé bị va chạm đâu đó, tay nhỏ chân nhỏ đều mềm mại, giống như đậu hủ vậy, khiến ông ta thèm muốn chết.

Ông Trương đau đầu vô cùng, muốn ôm một chút cũng không cho ông ôm.

Bố Hoắc nghe vậy, ánh mắt phức tạp mà nhìn ông cụ, nhẹ nhàng khụ khụ: “Bố, mấy ngày hôm trước trong lúc vô ý, con nghe chú Lưu nói, lúc trước bố có tặng cho vợ chồng son tặng bọn họ mười cái rương lớn, có vài thứ kia, nếu bọn họ không muốn, rất khó có con”
Biểu cảm của ông cụ cứng lại, hối hận mà đấm ngực dậm chân.

Ông hối hận vì bản thân ông, tại sao lại muốn đưa mấy thứ kia, nếu như đưa ít đi một chút, nói không chừng hiện tại đã dùng xong rồi.

Sớm biết như vậy thì lúc đưa, ông nhất định bảo thằng Lưu đâm vài lỗ ở trên đống bao đó, tiền trảm hậu tấu.

Bạch Hoài An ăn xong bữa sáng, khi ra đã nhìn thấy ba vị trưởng bối nhà họ Hoắc mang bộ dáng ủ rũ cụp đuôi, sửng sốt một chút: “Ông, chú bác, mọi người làm sao vậy?”
Ông nội Hoắc thở dài lắc đầu: “Không có gì… Hoài An, hiện tại đã chuẩn bị xong rồi sao?”
Bạch Hoài An tuy rằng không biết ông muốn làm cái gì, nhưng là vẫn gật gật đầu: “Dạ, chuẩn bị xong rồi ạ”
Ông nội Hoắc, bố Hoắc và mẹ Hoắc đứng lên, dùng thanh âm dịu dàng nói với cô: “Đi, chúng ta đi thăm bố mẹ của con”
Bạch Hoài An nghe vậy sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý tới, khi bọn họ tới, mang theo không ít vật cúng.

Ngay sau đó ngực đau xót một trận, nhìn thần sắc dịu dạng của bọn họ đang nhìn chính mình, cô nặng nề gật đầu: “Dạ”
Đoàn người nhà họ Hoắc đoàn đi thăm bố Bạch, mẹ Bạch xong, từ nghĩa trang đi ra, Hoắc Tùng Quân đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Triệu Khôi Vĩ.

Giọng nói của anh ấy hưng phấn, tràn đầy sung sướng: “Tổng giám đốc Hoắc, hôm nay Diệp Văn Bình nhập chức, tôi làm theo lời anh nhìn chäm chằm vào ông ta, quả nhiên ông ta lộ ra dấu vết!”
Biểu cảm của Hoắc Tùng Quân rùng mình, khóe miệng lạnh lùng gợi lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận