Bạch Hoài An nhớ đến lần đầu tiên bản thân gặp Châu Hữu Thiên, điệu cười của anh ấy rất vô duyên, không những thế anh ấy còn có những hành động ngỗ ngược, thậm chí còn có những điệu bộ như một công tử nhà giàu.
Cách nói chuyện và tác phong làm việc mang lại cho người khác cảm giác như bất cần đời giữa cái xã hội này.
Nhưng mà hiện tại, dung mạo vẫn tuấn tú như vậy, nhưng khí chất của anh đã thay đổi một cách long trời lở đất, mắt thường cũng có thể thấy được rằng đã thành thục trưởng thành hơn rất nhiều, toàn bộ khí chất phong lưu trên người trước đây đều biến mất, khiến cho người ta vô cùng cảm thán.
Hai má hơi gầy lại, càng thêm lộ ra những góc cạnh sắc sảo của anh ấy, nhưng khí sắc lại có vẻ không tốt, trong mắt hiện lên tia máu đỏ, làm lộ rõ vẻ mặt đặc biệt mệt mỏi của anh.
Khi Bạch Hoài An nhìn thấy anh như vậy, lửa giận trong lòng cũng đã nguôi đi rất nhiều.
Những loại vấn đề về tình cảm vốn dĩ không thể nào phân biệt được là ai đúng ai sai, Châu Hữu Thiên chỉ là nhất thời sa sút tinh thần, cũng như là bị Ngô Tiêu Thi làm cho mờ mắt.
Hơn nữa ngay cả bản thân Sở Minh Nguyệt cũng biết rất rõ ràng rằng mình có lỗi trong chuyện tình cảm này.
Loại chuyện như thế này rất khó để có thể nói rõ được.
Trước ánh mắt của Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Vĩ, Bạch Hoài An lúng túng nói: “Được rồi, chuyện này tạm thời gác lại đã, bất kể là ai cũng không được nhắc tới nữa.
Hai người dù gì cũng đã chia tay rồi, vậy thì hãy sống tốt cuộc sống của bản thân đi, đừng làm phiền nhau là được rồi.
“
Nghe vậy, Hoắc Tùng Quân cong môi cười, anh chỉ muốn chạm vào tóc của Bạch Hoài An, nhưng khi nhìn thấy búi tóc tinh xảo của cô, anh liền đột nhiên đổi hướng, vuốt ve bờ vai mịn màng của cô.
“Bạch Hoài An nhà chúng ta, thật là hiểu chuyện”
Châu Hữu Thiên cúi đầu, vẻ chua xót trong mắt càng ngày càng nhiều hơn.
Anh ấy không muốn từ nay về sau không được gặp gỡ cùng với Sở Minh Nguyệt, không muốn mỗi người mỗi đường, nhưng mà anh lại không có quyền bác bỏ.
Bạch Hoài An nói xong, không khỏi lo lắng quay đầu nhìn Lâm Bách Vĩ: “Lâm Bách Châu đâu? Sao tôi không thấy anh ấy?”
Sau khi trở về từ Paris, cô đã hỏi gặp Lâm Bách Châu vài lần, nhưng đều được thông báo lại là anh ấy không có ở nhà, đã ra ngoài thư giãn, xả stress rồi.
Cũng chỉ có thể bỏ đấy, ngày mai chính là tiệc đính hôn của cô ấy rồi, vậy mà cô vẫn chưa có một tin tức gì của Lâm Bách Châu, cho nên trong lòng có chút lo lắng.
Lâm Bách Châu trước đó đã nói sẽ gặp cô ở tiệc đính hôn của cô, chỉ có tận mắt nhìn thấy anh thì Bạch Hoài An mới cảm thấy thanh thản, nếu không sẽ luôn cảm thấy có lỗi.
Lâm Bách Vĩ nghe vậy mỉm cười: “Lâm Bách Châu đang trên đường trở về.
Anh ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng ngày mai anh ấy nhất định sẽ quay lại dự tiệc đính hôn của cô.
Bạch Hoài An, cô đừng lo lắng nữ: Bạch Hoài An thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười rất rạng rỡ: “Nếu anh ấy có thể đến thì thật là tuyệt.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hoắc Tùng Quân ở bên cạnh nghe xong, nhíu mày, ánh mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ gì.
Bạch Hoài An sau đó được mẹ Hoắc kéo đến nói chuyện cùng với các quý cô, quý bà của bữa tiệc vừa rồi.
Đang trò chuyện vui vẻ thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói ngọt ngào: “Bạch Hoài Anl”
Bạch Hoài An ngạc nhiên quay lại thì thấy Trương Kim Liên mặc một chiếc váy trắng hồng đang nở một nụ cười ngọt ngào với cô.
Và bên cạnh cô ấy chính là Ngô Thành Nam, Ngô Thành Nam ngày hôm nay mặc một bộ âu phục màu trắng, cách ăn mặc như một chàng trai ấm áp, trên môi nở nụ cười hiền lành, trông thật giống với Bạch Mã Hoàng Tử bước ra từ truyện cổ tích vậy.
Đứng cạnh bên Trương Kim Liên diện váy trắng hồng vô cùng ngọt ngào, nhìn hai người bọn họ thật là xứng đôi.
Với tư cách là nhân vật chính của tiệc cưới, cả hai đã cố tình xuất hiện vào cuối buổi tiệc.
Ngô Thành Nam thậm chí còn nghĩ đến cái cảnh tượng mà hai người được tất cả ánh mắt trong hội trường này chú ý tới, kết quả lại bị câu nói này của Trương Kim Liên thu hút ánh mắt của mọi người chú ý tới Bạch Hoài An.
Vì vậy nụ cười trên mặt anh có chút cứng ngắc.
Bạch Hoài An cũng rất bất lực, hôm nay cô đã cố ý ăn mặc một cách bình dị đơn giản nhất có thể để không làm mất đi sự chú ý của hai người này.
Vậy mà, do giọng nói này của Trương Kim Liên đã khiến cô nhận được rất nhiều ánh nhìn của mọi người.
Bạch Hoài An chỉ biết chào Trương Kim Liên trong bất lực.
Kết quả vẫn chưa kết thúc, vậy mà cô bé Trương Kim Liên này đã bỏ rơi Ngô Thành Nam và vui vẻ chạy về phía cô với đôi giày cao gót nhỏ.
Nắm lấy cánh tay cô, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Bạch Hoài An, chị mặc bộ váy này thật đẹp, nhìn rất là trang nhã và hào sảng”
Thật là khác so với hai lần trước cô ấy gặp, mỗi lần gặp mặt lại để cho cô ấy rất nhiều bất ngờ, khiến cho cô ấy vô cùng kinh ngạc.
Nụ cười của Bạch Hoài An trở nên cứng ngắc hơn, ánh mắt khẽ liếc sang nhìn Ngô Thành Nam, quả nhiên nhìn thấy thái dương của anh ta đang nổi lên gân xanh, giống như đang phải chịu đựng thứ gì đó.
Cô vội vàng nói với Trương Kim Liên: “Trương Kim Liên, cô đi về chỗ anh Ngô trước đi.
Bao giờ có thời gian thì chúng ta nói chuyện sau.”
Trương Kim Liên rất quan tâm đến lời nói của cô vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng chào tạm biệt cô sau khi nghe những lời đó.
Sau vài bước, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An thực sự không biết phải nói gì về chuyện này.
Châu Hữu Thiên khi nhìn thấy cảnh này thì tỏ ra vui vẻ và nói nhiều hơn, hả hê với Ngô Thành Nam rồi quay lại cái kiểu ăn vạ trước đây.
“Không ngờ Bạch Hoài An và Trương Kim Liên lại có quan hệ tốt như vậy.
Nhìn sắc mặt của Ngô Thành Nam tệ như thế.
Có lẽ không ngờ cảnh này lại bị chính hôn thê của mình làm cho mất mặt”
Ai bảo không phải chứ, những ai có mặt ở đây đều thắc mắc, Bạch Hoài An tham gia vào cái giới này đều là vì quan hệ với Hoắc Tùng Quân, Trương Kim Liên cũng vừa trở về nước không lâu, có ai mà ngờ được hai người này vậy mà lại có mối quan hệ tốt đến như vậy chứ.
Ngô Thành Nam từ nhỏ chưa bao giờ che giấu, cho dù là người bậc trên hay là người bậc dưới, thì ai cũng biết rằng anh ta và Hoắc Tùng Quân có mâu thuẫn với nhau, ai ai cũng muốn xem bộ dạng của hai cặp vợ chồng chưa cưới này so tài với nhau .
Bước đi này của Trương Kim Liên đột ngột phá vỡ đòn tấn công này của Ngô Thành Nam, liên minh sụp đổ ngay lập tức, như vậy có thể không tức giận được không?
Hoắc Tùng Quân nhếch môi, trong mắt lộ ra vẻ tự hào: “Bạch Hoài An nhà chúng ta vậy mà lại có nhân duyên như thế, có thể khiến đối thủ trở mặt”
Châu Hữu Thiên và Lâm Bách Vĩ liếc nhau, cùng sững sờ.
Hoắc Tùng Quân sau khi yêu càng ngày càng tê dại, mùi chua chua của tình yêu thật sự không thể ngăn cản.
Trương Kim Liên bất đắc dĩ trở lại với Ngô Thành Nam, bị anh ta năm lấy cổ tay.
Anh ta nhéo thật mạnh ngón tay, Trương Kim Liên liền hít một hơi thật sâu, cau mày giấy dụa: “Ngô Thành Nam, anh đang làm em đau đó”
Ngô Thành Nam sau đó mới phản ứng lại, nhanh chóng thả ngón tay ra, nói nhỏ: “Xin lỗi”
Trương Kim Liên nắm cổ tay cô, nhìn dấu tay đỏ tươi trên đó, đột nhiên nhớ tới những gì Bạch Hoài An đã nói với cô lúc trước.
Ngô Thành Nam trong ngoài khác nhau, không có ôn nhu đến như vậy.
Lúc đó cô cũng không quan tâm, nhưng nhìn dấu tay đỏ tươi, cô liền chìm trong suy nghĩ, trong lòng có chút rung động về chuyện kết hôn.
Trương Kim Liên nội tâm quá đơn giản, nghĩ gì cũng biểu hiện trên mặt.
Ngô Thành Nam nhận thấy vẻ mặt đó của cô, trong lòng thắt lại, anh ta khẩn cấp cần phải ổn định lại địa vị của mình trong nhà họ Ngô, ngoài sự hỗ trợ của bố ra, còn có một gia tộc vững chắc chống lưng cũng là vô cùng quan trọng.
Anh ấy không thể để xảy ra bất cứ điều gì sai sót với cuộc hôn nhân này.
Nghĩ vậy, anh liền nói chuyện ân cần, dịu dàng dỗ dành Trương Kim Liên, anh ta yên tâm khi nét do dự trên mặt cô biến mất.
Khi quay đầu lại nhìn Bạch Hoài An, ánh mắt của anh ta tối sầm lại.
Ngô Thành Nam này tại sao lại nhìn cô với ánh mắt như vậy chứ, nóng lòng muốn xé nát cô? Chẳng lẽ là do Trương Kim Liên vừa mới chào hỏi mình, hay là vì mất mặt mà chọc giận mình?
Không đúng!
Bạch Hoài An lập tức ném đi ý nghĩ này, mọi chuyện không nên đơn giản như vậy..