Hoắc Tùng Quân cùng với Bạch Hoài An vừa đi ra tới, mẹ Hoắc đã kêu Bạch Hoài An đi rồi, đưa cô đi chào hỏi với một số người khách chưa quen biết.
Nhìn thấy Bạch Hoài An ngoan ngoãn rời đi cùng mẹ mình, nụ cười trên mặt Hoắc Tùng Quân thu hồi lại, ánh mắt xa cách càng không thể nào tiếp cận được.
Khiến cho một ít người chuẩn bị đi lên bắt chuyện trong nháy mắt phải dừng lại suy nghĩ.
Hai mắt Hoắc Tùng Quân híp lại, nhìn thấy Lâm Bách Vĩ đang nâng ly rượu, cùng nói chuyện với Bạch Hoài An, lúc này cũng bước sang, chưa nói lời nào, đã đưa Lâm Bách Vĩ tới một góc.
“Hoắc Tùng Quân, từ khi nào thì cậu thô lỗ như vậy, áo sơ mi của tớ đều nhăn hết rồi” Lâm Bách Vĩ cũng sửa sang lại quần áo của mình, nói còn chưa xong, vừa ngẩng đầu trả lời thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Tùng Quân, sửng sốt một chút, lặng lẽ đem tất cả những tức giận nuốt ngược vào trong bụng.
“Tùng Quân cậu làm sao vậy? Tại sao lại tức giận như vậy, trong ngày vui như thế này, ai dám chọc giận cậu?” Lâm Bách Vĩ cũng thật cẩn thận hỏi.
Anh cân nhắc, ngày hôm nay đám người Ngô Thành Nam cũng không có tới, nhà họ Ngô cũng không có lại đây.
Chuyện tranh chấp của bọn họ ngày hôm qua còn chưa có xong, tất cả mọi người trốn tránh còn không kịp, chắc hẳn là không phải người nhà họ Ngô đâu.
Kết quả vào giây tiếp theo, chợt nghe Hoắc Tùng Quân căn răng nói “Còn có thể là ai, đương nhiên là người em trai làm ra chuyện tốt của cậu rồi!”
“Bách Châu?” Lâm Bách Vĩ sửng sốt một chút nói: “Nó lại làm cái gì vậy?
Nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt anh ta hoảng sợ nói: “Chẳng lẽ lại đi tới đây dây dưa với Hoài An sao? Không đúng…”
“Không phải!” Hoắc Tùng Quân nói xong, chỉ về một hướng với Lâm Bách Vĩ nói: “Cậu nhìn xeml”
Vị trí chỗ của bọn họ đứng có chút kín, thế nhưng mắt lại có thể vừa vặn nhìn thấy được toàn bộ tình huống.
Lâm Bách Vĩ cũng nhìn theo hướng mà Hoắc Tùng Quân chỉ, lập tức đi theo bên cạnh Lâm Bách Châu còn có một cô gái trắng nõn đang mặc lễ phục.
Lâm Bách Vĩ cũng lộ vẻ nghi ngờ hỏi: “Cô gái kia là ai? Hôm nay tớ đi tới cùng với Lâm Bách Châu đến, nó cũng không có mang theo người khác…
“Cậu nhìn mặt của cô gái kia xem!” Hoắc Tùng Quân hung dữ nhìn chằm chằm vào Lâm Bách Châu và Diệp Lan, những lời nói ra đều mang theo sự hung ác dữ tợn.
Lúc này, vừa đúng lúc Diệp Lan cũng ngẩng đầu lên nói chuyện với Lâm Bách Châu, lộ ra toàn bộ khuôn mặt của mình.
Cuống họng của Lâm Bách Vĩ quát ra một tiếng kỳ quái, ánh mắt kinh ngạc khi nhìn thấy Diệp Lan: “Này, người này xuất hiện từ đâu ra, còn đi theo bên người của Bách Châu nữa.
Không đúng… Từ lúc nào mà Bách Châu lại quen với Diệp Lan?”
“Việc này mà cậu hỏi tớ?” Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái nói: “Cậu cũng là anh trai của Lâm Bách Châu, vì sao một chuyện gì của cậu ta mà một chút cũng không biết.
Diệp Lan ở trước mặt cậu là người tớ đã từng gặp qua ở nhà hát, có mưu đồ xấu, là con của Diệp Văn Bình, cũng rất có thể là người của Ngô Thành Nam, thế nhưng cậu lại yên tâm để một người phụ nữ như vậy bên cạnh Lâm Bách Châu sao?”
Mỗi một câu mà anh nói, vẻ mặt của Lâm Bách Vĩ càng khó coi hơn, vẻ mặt trắng bệch nói: “Quả thật tớ cũng không biết chuyện của Diệp Lan này là như thế nào, là do sự sơ suất của tớ…”
Anh nói xong, ánh mắt cực kì phức tạp nhìn khuôn mặt của Diệp Lan kia cực kỳ giống với mặt của Bạch Hoài An, ấp a ấp úng, giọng nói cực kỳ không lưu loát.
“Tùng Quân, cậu nói… Có phải Bách Châu vẫn chưa buông tha cho Hoài An, cho nên, lấy, lấy một người có dáng vẻ cực kỳ giống Hoài An là Diệp Lan để thế thân không?”
Những lời này vừa nói ra, biểu cảm của Hoắc Tùng Quân trong nháy mắt lạnh như băng, ngón tay năm chặt lại.
Trước kia Lâm Bách Châu cũng vì cứu mạng Bạch Hoài An mà bị tạt axit sunfuric, khi phải nằm ở bệnh viện, luôn miệng nói rằng đã buông cô ấy ra, Hoắc Tùng Quân lập tức cảm thấy được biểu cảm của Lâm Bách Châu có chút không thích hợp.
Hơn nữa mới vừa rồi anh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Bách Châu khi nhìn thấy Bạch Hoài An, trong lòng cũng đã có dự đoán.
Hiện giờ bị Lâm Bách Vĩ nói toạc ra, căn bản là anh không thể phủ nhậ Lâm Bách Châu quả thật vẫn chưa buông được Bạch Hoài An.
Thấy vẻ mặt của anh cực kỳ khó coi, Lâm Bách Vĩ cũng nhận thấy được lời nói của mình có chút không hợp thời điểm, vội vàng sửa lại nói: “Chắc hẳn không phải như vậy đâu, Bách Châu, thân thể của Bách Châu cũng đã chuyển biến tốt đẹp rồi, trước kia cũng không có phát sinh tình huống gì cả, chắc hẳn là đã buông bỏ hoàn toàn rồi, nó còn đi ra ngoài chơi mấy tháng giải sầu..”
“Cậu, cậu nhìn xem căn bản là Bách Châu cũng không có tiếp xúc gì cùng với Diệp Lan cả, ánh mắt cũng thản nhiên, chắc hẳn bọn họ cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi”
Hoắc Tùng Quân hít sâu một hơi, nói với Lâm Bách Vĩ: “Mặc kệ là như thế nào, mặc kệ là Lâm Bách Vĩ có tình cảm gì với Diệp Lan hay không, dù sao thì hôm nay cũng là lẽ đính hôn không thể để xảy ra sự cố nào, em trai của cậu thì cậu có trách nhiệm quan sát”
Lâm Bách Vĩ cũng vội vàng nói: “Được, cậu yên tâm, vừa đúng lúc tớ cũng lo lắng Diệp Lan này có ý gì không tốt, nhất định tôi sẽ xem chừng Bách Châu”
Nói xong lập tức đi về phía Lâm Bách Châu.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy thở dài một hơi, có Lâm Bách Vĩ quan sát, thì chắc hẳn hôm nay cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Chờ thêm hôm nay, chỉnh đốn cái người Diệp Văn Bình kia, thì anh cũng phải giải quyết tốt chuyện này với Lâm Bách Châu.
Lúc này, trong lòng của Châu Hữu Thiên không yên nâng ly rượu, ánh mắt vẫn cố ý vô tình nhìn theo phương hướng của Sở Minh Nguyệt, ánh mắt sáng quắc, thậm chí có chút tham lam.
Đã lâu rồi anh không được gặp Sở Minh Nguyệt, hôm nay vào lúc.
đến buổi tiệc, anh biết răng chắc chắn Sở Minh Nguyệt cũng sẽ tới, cố ý sửa sang lại bản thân cho cực kỳ đẹp trai, nghĩ rằng có thể có cơ hội để quay về với cô như xưa.
Thế nhưng tới đây đã hơn nửa tiếng rồi, anh đã vô số lần giả bộ như vô tình là tới gần Sở Minh Nguyệt, thế nhưng đều bị cô không thèm nhìn tới.
Khi Châu Hữu Thiên nghĩ đến đây, lông mi cụp xuống, khóe miệng nhếch lên một tia cười khổ sở.
Sở Minh Nguyệt thật sự nhẫn tâm, nói chia tay lập tức chia tay, còn chia tay dứt khoát như vậy, ngay cả một chút suy nghĩ nhớ nhung cũng không thèm để lại cho anh, ngay cả bông hoa ở ngoài ban công cũng dọn sạch đi không còn một cái gì, thậm chí không để lại bất cứ cơ hội nào cho anh để nhìn đồ vật mà nhớ người ả, Sở Minh Nguyệt đang nói chuyện cùng với Hứa Vi An, đột nhiên Ôn Thanh Tuyền đụng cánh tay của cô, nháy mắt về phía cô nói: “Minh Nguyệt, người đàn ông kia cứ nhìn chằm chằm cậu, không phải là anh ta có ý gì với cậu đó chứ?”
Sở Minh Nguyệt không chút để ý nhìn qua, ánh mắt vừa vặn chạm mắt của Châu Hữu Thiên, thế nhưng vẻ mặt của cô không thay đổi gì, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn cũng hồng lên một chút.
Ôn Thanh Tuyền chẹp miệng thở dài: “Cậu chủ nhỏ nhà ai, nhìn dáng vẻ như vậy, không nghĩ rằng thật sự ngây thơ”
Sở Minh Nguyệt nghe vậy, nhướng mày nhìn về phía cô, thản nhiên nói: “À, tớ quên nói cho các cậu, anh ta là bạn trai cũ của tớ”
Những lời này vừa nói ra, Hứa Vi An và Ôn Thanh Tuyền đều sửng sốt một chút.
Bạn trai cũ?
Người luôn luôn lạnh lùng về mặt tình cảm như Sở Minh Nguyệt mà lại có bạn trai cũ?
Ôn Thanh Tuyền há miệng thở dốc, hít sâu một hơi nói: “Trước kia hai người ở cùng nhau sao?”
“Ừ, ở cùng nhau vài tháng” Âm thanh của Sở Minh Nguyệt thản nhiên, nhớ lại những chuyện lúc trước, cô cảm giác rằng dường như đã qua được mấy đời rồi.
Vốn dĩ cô đã có thể khinh địch mà đem chuyện tình cảm này nói ra như vậy.
Bọn họ đã chính thức chia tay được một thời gian không lâu, nhưng qua một đoạn thời gian như vậy, đã có thể xoa dịu tất cả lên những vết thương.
Hiện giờ cô có thể nhìn Châu Hữu Thiên như một người xa lạ, không có tình yêu, không còn sự oán hận.
Bất cứ hành động nào của anh ta cũng đều không khơi dậy cảm xúc của cô nữa rồi.
“Tính cách của tớ rất lạnh lùng, không thích hợp để nói chuyện yêu đương” Cuối cùng Sở Minh Nguyệt cũng thở dài một hơi, khóe miệng tươi cười, tổng kết lại cho chính mình.
Ôn Thanh Tuyền lại nhìn thoáng qua Châu Hữu Thiên, thấy ánh mắt của anh ta nhìn Sở Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Thế nhưng hình như người kia vẫn chưa có quên được cậu, anh ta còn thích cậu.”
Sở Minh Nguyệt sửng sốt một chút nói: “À, là như vậy sao, thế nhưng tớ không còn thích anh ta nữa.
Chỉ cần một thời gian dài không thấy mặt, chờ qua một thời gian nữa, anh ta cũng sẽ quên mất mối quan hệ này thôi”
Sau khi rời đi, cô càng ngày càng rõ ràng, nếu như một mối quan hệ mà bạn không thể là chính mình, thì mối quan hệ đó không thích hợp.
Giống cô, cũng giống Châu Hữu Thiên, giữa một mối quan hệ, cũng đều quên mất rằng dáng vẻ vốn có của mình như thế nào.