Bạch Hoài An tiếp tục nói: “Ngày hôm qua tôi đã chính thức đính hôn với Hoắc Tùng Quân rồi, anh chỉ cần kiểm tra một chút, có lẽ có thể tra được tin tức về hôn lễ.
Người nhà họ Hoắc đều đồng ý tôi, bố mẹ của Hoắc Tùng Quân cũng đối đãi với tôi như con gái ruột, nếu như anh giết tôi, Hoác Tùng Quân tuyệt đối sẽ có vô vàn phương pháp khiến cho anh im hơi lặng tiếng mà chết ở trong tù!”
Tiếng hít thở của Bạch Quang dồn dập hơn rất nhiều, ngón tay bởi vì dùng sức có thể nhìn thấy khớp xương trắng bệch.
Bạch Hoài An rũ mắt xuống nhìn xem biến hóa của anh ta, lại tiếp tục dùng lời lẽ dụ dỗ: “Lúc trước anh ở trong mỏ.
Tuy răng làm việc rất nhiều cũng không có tự do, nhưng ít nhất cũng có thể kiếm đủ ăn, chỉ cần chăm chỉ làm việc thì cũng không có ai ra tay với anh.
Nhưng ở trong tù thì không biết trước được, bên trong đó có bao nhiêu người hung hăng tàn ác, Hoắc Tùng Quân chỉ cần sắp xếp một chút thì anh có thể tưởng tượng đến kết cục của chính mình sẽ như thế nào rồi?”
“Đồ ăn, đồ dùng sinh hoạt của anh đều bị người khác cướp đi, sẽ luôn luôn không tránh khỏi bị đánh một trận, hơn nữa càng quan trọng hơn là trong ngục giam có lẽ có vài người có sở thích đặc biệt…..”
“Cô câm miệng!” Khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị đen xì của Bạch Quang tràn đầy dữ tợn, Bạch Hoài An miêu tả mà quá mức cụ thể như vậy khiến anh ta phảng phất đã thấy được hình ảnh bộ dạng đó, trong mắt cũng hiện lên sợ hãi.
Bạch Hoài An trầm mặc một chút, đợi đến khi cảm thấy hô hấp của anh ta bình thường hơn, mới tiếp tục mở miệng: “Tôi hiện tại có thể cho anh một con đường sống chỉ cần anh để cho tôi gọi điện thoại cho Hoắc Tùng Quân, chỉ cần anh thả tôi ra, ta sẽ bảo anh ấy sắp xếp cho.
anh đầy đủ tiền bạc để cho anh xuất ngoại, từ nay về sau trời cao biển rộng, sẽ không có ai đuổi bắt anh”
Bạch Quang như là bị động tâm bởi lời nói của cô, ánh mắt hoảng hốt một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Anh ta xùy một tiếng, dùng thêm chút sức, lưỡi dao càng ép chặt hơn: “Bạch Hoài An, cô lại đang nói lời ngon ngọt, lần này tôi sẽ không bị lừa nữa.
Lần trước chính là bị lời của cô mê hoặc, nên một nhà chúng ta mới từng bước một đi vào trong cạm bẫy của cô, rơi vào kết cục như vậy, lần này cô có nói cái gì thì tôi cũng không tin tưởng cô nữa”
Bạch Hoài An mấp máy môi, chau mày, cô không nghĩ tới Bạch Quang lần này vậy mà lại thông minh hơn trước rất nhiều, việc này quả thật có chút khó giải quyết rồi.
“Nhưng…” Bạch Quang đột nhiên lại mở miệng.
Con mắt của Bạch Hoài An sáng ngời, hẳn là việc này còn có cơ hội chuyển biến.
Bạch Quang nói tiếp: “Lời cô vừa mới nói cũng thật sự có vài phần đạo lý, vì giết cô mà tôi phải vào trại giam thật sự quá không đáng rồi, tôi vất vả lắm mới trốn được đến mỏ quặng, làm sao có thể cam tâm lại đi vào trại giam.”
Anh ta cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Bách Châu cùng một đoàn người vội vã chạy đến cách đó không xa, ra hiệu cho Bạch Hoài An nhìn sang.
“Hoắc Tùng Quân tôi không dám chọc, tôi sợ sẽ bị vợ chồng các người sắp xếp đặt thiết kế lật thuyền, nhưng tình nhân này của cô thoạt nhìn cũng rất có tiền, Hoắc Tùng Quân có thể cho tôi đấy thì anh ta có lẽ cũng có thể cho tôi”
Bạch Hoài An nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột của Lâm Bách Châu, bờ môi mím chặt, ngón tay cũng bắt đầu nắm chặt thành nắm đấm.
Bạch Quang chú ý tới bộ dáng bách bức này của cô, cười lạnh một tiếng: “Trước đó tôi còn tưởng rằng cô và Hoắc Tùng Quân là chân ái, xem ra người đàn ông này có lẽ đối với cô cũng rất quan trọng, cô như thế này là tính sẽ ngoại tình ở bên ngoài sao? Nếu Hoắc Tùng Quân mà biết có thể sẽ chia tay với cô hay không?”
Bạch Hoài An lạnh lùng mà liếc mắt, Bạch Quang này, lòng dạ thật bẩn thỉu, nhìn cái gì đều cũng bẩn thỉu như vậy.
“Hoài An!” Lâm Bách Châu gạt đám người đang nhìn sang một bên, khuôn mặt tuấn tú lo lắng, vội vàng chạy vào trong.
Ngay khi lao vào vòng trong, Bạch Quang liền giữ chặt Bạch Hoài An, giận dữ hét lên với Lâm Bách Châu: “Đừng tới đây, bằng không thì tôi sẽ giết cô ta”
Lâm Bách Châu quả nhiên không dám lộn xộn nữa, bởi vì động tác này của Bạch Quang cũng nhìn thấy vết máu trên cổ Bạch Hoài An, ánh mắt của anh ta trở nên sắc bén.
Anh ta vẫn luôn che chở cho Bạch Hoài An, dù là khi cảm xúc kích động nhất, cũng không nỡ động đến một đầu ngón tay của cô vậy mà người này cũng dám làm cô bị thương, anh ta vậy mà lại dám làm cô bị thương.
“Anh là ai, tại sao phải bắt cóc Hoài AnI”
Âm thanh của Lâm Bách Châu lạnh lùng khiến cho khuôn mặt cảnh giác của Bạch Quang lại càng dữ tợn mà nhìn về phía anh ta: “Tôi là người như thế nào, tôi chính là anh họ của Bạch Hoài An, là đứa anh họ bị cô ta làm hại nhà tan cửa nát!”
Bạch Hoài An nghe xong lời này, thật muốn hung hăng vả cho anh ta mấy bạt tai, con người này anh ta sao mà không biết xấu hổ dám nói ra những lời này!
Lâm Bách Châu đã nghe qua chuyện của gia đình Bạch Đại Hùng, nghe vậy trong lòng hiểu rõ, khi nhìn về phía Bạch Quang, ánh mắt dẫn theo một tia châm chọc: “Hóa ra anh chính là Bạch Quang, người động tay động chân trên xe của bố Hoài Anh chính là Bạch Quang anh!”
Khuôn mặt Bạch Quang nổi hung hăng trừng Lâm Bách Châu, chặn ngang lời của anh ta mà nói: “Bớt nói nhảm đi, lần này tôi không phải muốn cùng các người bàn luận về chuyện xưa”
Anh ta nói xong liền nâng bả vai Bạch Hoài An lên nói với Lâm Bách Châu: “Anh bây giờ, lập tức sắp xếp cho tôi một chiếc xe, trên xe tôi muốn phải có một trăm vạn tiền mặt.
Dựa theo gia cảnh của anh thì những yêu cầu này có lẽ đối với anh mà nói rất dễ dàng”
Ánh mắt Lâm Bách Châu tối tăm nhìn chằm chăm vào mắt Bạch Quang, cười lạnh một tiếng: “Yêu cầu này với tôi mà nói không khó, nhưng tại sao tôi phải nghe lời anh?”
Bạch Quang có chút không thể tin nổi mà nhìn anh ta, đẩy người của Bạch Hoài An ra: “Trong tay của tôi có con tin, có lế anh rất thích em họ của tôi, chẳng lẻ anh không sợ tôi sẽ giết cô ta sao?”
Lâm Bách Châu lành lạnh mà nở nụ cười: “Tôi sợ, nhưng tôi lại càng không thể tin tưởng anh, ai biết được khi tôi chuẩn bị xe cho anh thì anh lại quay đầu nói không giữ lời giết Hoài Anh, nhân phẩm của anh tôi không tin được!”
Bạch Quang cắn răng, con mắt trợn thật lớn, anh ta không nghĩ đến Lâm Bách Châu vậy mà lại khó chơi như thế, dựa theo lý mà nói thì chẳng phải anh ta phải cầu xin mình hay sao, cố gắng đáp ứng yêu cầu của anh ta, sợ hãi để cho anh ta không làm thương tổn Bạch Hoài An sao?
Vi tình huống gì mà lại trái lại như vậy?!
Chẳng lẽ anh ta đã hiểu lầm, người đàn ông này căn bản là không có thích Bạch Hoài An như vậy?
Bạch Quang có chút ảo não, anh ta có lẽ nên nghe theo lời của Bạch Hoài An, nếu như nếu đổi lại là Hoắc Tùng Quân mà nói…e rằng còn có mấy phần khả năng thành công, dù sao anh ta hiểu rõ, Hoắc Tùng Quân rất thích Bạch Hoài An.
Đang lúc anh ta ảo não, Bạch Hoài An cảm thấy sức lực giam cầm của bản thân anh ta nới lỏng một chút, cô nghiến răng, nhân cơ hội giãm lên chân Bạch Quang.
Bạch Quang bị đau một tiếng, vô ý thức mà cúi người xuống.
Bây giờ chính là cơ hội tốt, Bạch Hoài An vội vàng chạy tới phía Lâm Bách Châu, vẻ mặt của cô hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo căng cứng.
Lâm Bách Châu cũng nhanh chóng dẫn theo người chạy về phía Bạch Hoài An.
Nhưng dường như trong nháy mắt khi Bạch Hoài An chạy thoát, Bạch Quang cũng đã kịp phản ứng, anh ta chịu đựng đau nhức kịch liệt, khuôn mặt dữ tợn lại đáng sợ, giơ tay lên muốn đâm con dao đang cầm trong tay vào Bạch Hoài An.
Hiện tại anh ta chỉ có một ý niệm, không thể để cho Bạch Hoài An trốn khỏi khống chế của mình.
Nếu như Bạch Hoài An an toàn thì người nguy hiểm chính là anh ta, nhiều người vây quanh như vậy, anh ta căn bản chạy không thoát.
Nếu như không thể bắt được Bạch Hoài An, cho dù liều chết thì anh ta cũng phải giết Bạch Hoài An, không thể để cho một mình anh ta chịu đựng thống khổ.
Mắt thấy anh ta giơ dao lên, anh ta còn cách Bạch Hoài An gần hơn nhiều so với Lâm Bách Châu.
Ánh mắt Lâm Bách Châu đều nứt ra, khóe mắt tất cả đều là đỏ thẫm, giọng nói khàn khàn hét lên một tiếng: “Hoài An!”
Bạch Hoài An cơ hồ có thể nghe thấy dao găm xé gió, e rằng cô không thể tránh khỏi một kiếp rồi.
Trong thời điểm sống chết trong đầu cô tất cả đều là hình ảnh Hoắc.
Tùng Quân, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cô còn chưa tái hôn với Hoắc Tùng Quân, cô còn chưa nói cho anh biết răng cô rất yêu rất yêu anh, cô còn chưa sinh con nối dõi cho nhà họ Hoắc.
Cô còn có rất nhiều chuyện như vậy chưa làm thì làm sao có thể chết được đây? Mà lại còn uất ức mà chết ở trong tay tên súc sinh Bạch Quang như vậy!
Âm thanh của dao găm đâm vào trong thịt rõ ràng như vậy, nhưng mà Bạch Hoài An lại không hề cảm thấy một chút đau đớn nào, cô được người khác ôm vào trong ngực.
Dựa vào trong lồng ngực rộng lớn nóng rực đó, tất cả hơi thở đều rất quen thuộc, bên tai có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt.
Một đôi cánh tay rắn chắc dùng lực ôm cô thật chặt, một mực mà siết chặt lại, giữ lấy eo của cô, như thể ôm được bảo bối đến chết không buông tay.
“May mắn, may mà anh tới kịp.”
Âm thanh khàn khàn của Hoắc Tùng Quân vang lên bên tai cô khiến cho đầu óc của Bạch Hoài An trống rỗng.
Tiếng thét chói tai của đám người, Bạch Quang bị khống chế không cam lòng gào thét.
Triệu Khôi Vĩ bối rối run rẩy mà hô hào: “Gọi xe cứu thương, nhanh!”
Bụng của Bạch Hoài An đột nhiên đau đớn, trước mắt tối sầm sau đó liền hôn mê bất tỉnh.